Một Cộng Một

Chương 13: Lốc xoáy




Edit: phuong_bchii

——————————

"Hãy đến và chìm vào sâu thẳm của tôi, thế giới sắp biến thành hoa tàn."

-

Có lẽ là uống nhiều không thoải mái, khóc đến cũng rất khó chịu, Du Nhất Thanh tắm rửa xong, sấy tóc xong, liền nằm vật ra giường.

Ngày mai sẽ kết thúc chuyến du lịch, mỗi người đi một ngả, ai về nhà nấy, Trần Đồ Y bắt đầu có chút không nỡ, đây có lẽ là đêm cuối cùng cô và Du Nhất Thanh ở chung, cô lại bắt đầu hối hận, chuyến du lịch vẫn là bị cô làm hỏng.

Trần Đồ Y đơn giản thu dọn hành lý một chút, sau khi tắm rửa xong, lại giặt sạch quần áo cần giặt, phơi ở ban công, sáng mai có thể sẽ khô.

Từ ban công đi ra, cô nhìn thoáng qua Du Nhất Thanh, cả người đều nấp ở trong chăn, rất bình tĩnh, xem ra là đang ngủ.

Đầu tiên cô tắt đèn, sau đó lại kéo rèm cửa sổ lên, lại đến bên giường Du Nhất Thanh, muốn kéo chăn xuống một chút, để cô ấy có thể hít thở không khí.

Trần Đồ Y mò mẫm đi về phía trước, từng bước từng bước, đi vô cùng cẩn thận, sợ đụng vào nơi nào phát ra tiếng vang, sẽ đánh thức Du Nhất Thanh.

Trần Đồ Y nín thở, đi rón rén, không biết tại sao có loại cảm giác vụng trộm, cô nhẹ nhàng kéo chăn, cẩn thận kéo xuống, đột nhiên bị người trên giường kéo mạnh xuống.

Trần Đồ Y trực tiếp ngã xuống giường, đè lên người Du Nhất Thanh.

"Xin lỗi, mình làm cậu tỉnh rồi." Trần Đồ Y vội vàng xin lỗi.

Trong bóng tối, trong đôi mắt Du Nhất Thanh hình như có sóng ánh lưu động, khuôn mặt như điêu khắc đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng dày vừa phải khẽ nhếch, nhộn nhạo thần sắc làm người ta mê muội.

Trần Đồ Y sợ nhìn tiếp, sẽ nhịn không được muốn ăn quả anh đào này, liền muốn đứng dậy.

Nhưng Du Nhất Thanh lại nắm chặt cổ áo cô, đã biến hình còn không chịu buông tay.

Trần Đồ Y dùng chút sức mạnh, hai tay chống đỡ thân thể của mình, cô không biết Du Nhất Thanh lại có sức lực lớn như vậy, lại bị Du Nhất Thanh kéo xuống.

Bản thân còn chưa đứng vững, lần này cả người đều bị túm lên giường.

Du Nhất Thanh xoay người đá văng dép lê của Trần Đồ Y, chiếc còn lại đã rơi trên mặt đất.

Trần Đồ Y nhìn Du Nhất Thanh hỏi, "Cậu muốn làm gì?"

"Cậu không muốn sao?" Du Nhất Thanh hình như không phải đang hỏi, mà là đang mời.

Trần Đồ Y không chút do dự nói, "Không muốn."

Du Nhất Thanh không lập tức nói tiếp, giãy dụa một phen mới nói: "Thật sự không muốn sao?"

"Tiểu Từ, cậu có thể bình tĩnh một chút không, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Trần Đồ Y muốn ngồi dậy nói chuyện với cô ấy, lại bị Du Nhất Thanh đè lại.

"Trần Đồ Y, bây giờ chúng ta còn chưa chia tay đâu!" Du Nhất Thanh nói.

"Ngày mai chúng ta sẽ chia tay."

"Cho nên cậu cố ý chọn thời điểm này, vào ngày chúng ta quen nhau tròn một năm muốn tạm biệt mình?", Du Nhất Thanh hổn hển nói, "Ngay từ đầu cậu đã không nghĩ tới việc giữ mình lại, phải không?"

"Mình......" Trần Đồ Y bị nói trúng, rồi lại không muốn thừa nhận.

"Cảm giác nghi thức chia tay mà cậu nói, là thật." Du Nhất Thanh nhìn chằm chằm người dưới thân, muốn từ vẻ mặt của cô nhìn ra một tia không nỡ.

Trần Đồ Y cau mày, quay mặt sang một bên, lại bị Du Nhất Thanh kéo trở lại.

"Nhìn mình, trả lời mình, cậu chắc chắn, muốn chia tay, đúng không?"

Trần Đồ Y không trả lời, Du Nhất Thanh lại hỏi.

"Cậu chắc chắn đến bạn bè cũng không làm nữa, phải không?"

Trần Đồ Y dùng hết sức lực toàn thân, chỉ phát ra một tiếng nhẹ nhàng "Ừ."

"Được, rất tốt." Du Nhất Thanh đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười đau thấu tim gan, sởn gai ốc.

"Mình không ngờ, người tàn nhẫn nhất, làm tổn thương trái tim mình nhất, lại là cậu, Trần Đồ Y." Tiếng cười của Du Nhất Thanh thoáng qua rồi biến mất.

"Nếu đã như vậy, chúng ta cứ dễ hợp dễ tan đi."

"Một lần cuối cùng, sau này hai bên không liên quan gì đến nhau nữa."

Trần Đồ Y vẫn nằm, không có nửa điểm động tác, thật ra trong lòng đang do dự, đang dằn co, lý trí và tình cảm đấu đến mày chết tao sống.

Du Nhất Thanh thấy Trần Đồ Y không từ chối, cũng không động thủ, cưỡi ngựa ngồi trên người Trần Đồ Y, nắm lấy tay Trần Đồ Y, "Cậu đã không còn cảm giác với mình rồi sao?"

Sao lại không có cảm giác, Trần Đồ Y chỉ dùng lý trí còn sót lại để kiềm chế.

Tuy rằng thời tiết có chút nóng, điều hòa trong phòng thổi có chút vang, Trần Đồ Y cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của mình chạm vào da thịt ấm áp của Du Nhất Thanh, phản ứng đầu tiên lại là sợ cô ấy bị cảm lạnh.

Tay kia Trần Đồ Y nhấc chăn mỏng lên, đắp lên người Du Nhất Thanh, "Đắp kỹ, đừng để bị cảm lạnh."

Du Nhất Thanh bị đạn bắn, lại cởi quần áo của Trần Đồ Y, Trần Đồ Y không phản kháng, thậm chí coi như phối hợp, ba lần trừ hai, vứt quần áo lên một cái giường khác.

Lúc Du Nhất Thanh muốn hôn lên, Trần Đồ Y ngăn cô ấy lại, nói: "Cậu nghĩ kỹ chưa?"

"Bớt phí lời!"

Du Nhất Thanh kéo bàn tay bị Trần Đồ Y chặn lại ra, đặt ở trên gối, đôi môi nóng bỏng rơi xuống đôi môi kia, dễ dàng đi thẳng vào nội địa, các cô trao đổi hô hấp cho nhau.

Trần Đồ Y vẫn sợ cô ấy bị cảm lạnh, muốn kéo chăn lên, lại bị Du Nhất Thanh gắt gao đè lại.

Trần Đồ Y thừa dịp hôn môi nói, "Mình hơi lạnh, đắp chăn, được không?"

Du Nhất Thanh không để ý lời cô, "Lát nữa sẽ nóng."

Nói xong, lại hôn lên cổ cô, rồi chậm rãi di chuyển đến tai.

Đêm nay, ai cũng không ngủ, mỗi khi nghỉ ngơi một lát, Du Nhất Thanh lại đi trêu chọc Trần Đồ Y, không chịu bỏ qua.

Trời đã sáng, Du Nhất Thanh mới dần dần ngủ, cuối cùng Trần Đồ Y cũng có thể thoải mái ôm Du Nhất Thanh, từ sau lưng ôm cô ấy thật chặt, vùi đầu của mình trong tóc Du Nhất Thanh, giờ phút này Du Nhất Thanh giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, không nhúc nhích nằm ở trong lòng Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y đặt chuyến bay 2 giờ 50 cho Du Nhất Thanh, vốn định sau khi trả phòng đi ăn một bữa cơm rồi ra sân bay, vừa vặn thời gian.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Đồ Y xoay người nghe điện thoại, cánh tay phải bị Du Nhất Thanh ôm chặt, cô mất chút sức lực mới cầm lấy điện thoại.

"A lô."

"Có thể thêm nửa ngày phòng không?"

"Vậy tiếp tục một ngày đi."

"Được, cám ơn."

Cúp điện thoại, Trần Đồ Y cầm lấy di động nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ.

Chuyến bay về thành phố C của Trần Đồ Y chỉ có hai chuyến, một chuyến là mười giờ sáng, một chuyến là bảy giờ tối, cô không muốn để Du Nhất Thanh một mình chờ đợi ở đây, nên đặt trước 7 giờ tối.

Vốn cũng không có sắp xếp đoạn hành trình này, không bằng ở khách sạn ngủ thêm một lát là được.

Trần Đồ Y chỉnh xong đồng hồ báo thức, lại ngã mình ngủ tiếp, khôi phục tư thế vốn ôm Du Nhất Thanh từ sau lưng.

Du Nhất Thanh hiển nhiên là bị điện thoại đánh thức, sau khi cảm nhận được nhiệt độ phía sau, trở mình hướng về phía Trần Đồ Y, cùng cô ôm nhau.

Du Nhất Thanh cảm thấy gió giật, lại cọ cọ bên cạnh Trần Đồ Y, Trần Đồ Y ôm cô ấy chặt hơn.

Đây là sự ấm áp cuối cùng, Trần Đồ Y hôn lên trán Du Nhất Thanh một cái, lại hơi cúi đầu, cánh môi di chuyển đến chóp mũi.

Các cô hôn rất cẩn thận, giống như là đang nói lời tạm biệt cuối cùng với người mình yêu, sợ dùng nhiều lực một chút sẽ phá hỏng phần tốt đẹp này.

Nụ hôn của Trần Đồ Y đang đo lường, cảm xúc của cô ấy, đường cong của cô ấy, lại dùng tay miêu tả một lần.

Thanh âm của Du Nhất Thanh đi theo lực của Trần Đồ Y, lúc lớn lúc nhỏ, lúc ngắn lúc dài.

Làm lại lần nữa, lần cuối cùng.

Không phải chia tay khó xử, mà là được dịu dàng che chở thích.

Du Nhất Thanh dưới sự thúc giục của Trần Đồ Y, thức dậy rửa mặt sửa sang lại, Trần Đồ Y giúp cô ấy thu dọn hành lý, rất nhanh các cô đã lên xe đến sân bay.

Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh ngồi ở hàng sau, hai người nắm chặt tay nhau.

Du Nhất Thanh nhìn Trần Đồ Y, Trần Đồ Y lèm bèm, dặn dò cô ấy.

Điện thoại di động, chứng minh thư phải giữ kỹ, không được làm mất.

Hoa tulip kẹp trong túi lưới hành lý.

"Sau này phải đi ngủ sớm một chút, đừng  thức khuya đến 2 3 giờ.

"Cố gắng ăn cơm đúng giờ, cậu đã đủ gầy rồi, không cần giảm cân nữa."

"Đúng rồi, nước thuốc lúc trước mua kính áp tròng cho cậu, chắc đã đến rồi, nhớ đi lấy."

"Còn có nước hoa lúc trước cậu nói thích, chủ tiệm nói muốn một tháng sau gửi tới, đừng quên."

"Hãy tốt với bản thân một chút, tự tin và yêu bản thân nhiều hơn, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn và đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cậu đã trưởng thành, không bao giờ có ai bắt nạt cậu nữa."

Du Nhất Thanh nhỏ giọng nói thầm, "Chỉ có cậu mới bắt nạt mình."

Trần Đồ Y cười cười nói, "Vậy không phải tốt sao, sau này sẽ không có ai bắt nạt cậu nữa."

"Lời vừa mới nói, cậu đều nhớ hết chưa?" Trần Đồ Y lắc lắc tay Du Nhất Thanh.

Du Nhất Thanh lại nói thầm một tiếng, "Không nhớ nổi!"

"Không sao, sau này sẽ có người giúp cậu nhớ." Trần Đồ Y nói.

Du Nhất Thanh dùng sức véo tay Trần Đồ Y một cái, tỏ vẻ phẫn nộ.

"Sau này mình sẽ không bao giờ chúc ngủ ngon ai nữa." Du Nhất Thanh nức nở nói.

Chúc ngủ ngon, là ám hiệu giữa hai người.

Du Nhất Thanh nói, ngủ ngon, Wanan, chính là, wo ai ni, yêu cậu.

Trần Đồ Y mím môi, nhịn nước mắt không rơi xuống.

Đột nhiên cảm thấy rất lạnh, là mình quá lạnh lùng sao? Nhưng đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, phải không?

Đến sân bay, Trần Đồ Y một tay đẩy vali, một tay dắt Du Nhất Thanh, thuận lợi làm xong việc gửi hành lý, còn nhắc nhở cô ấy sau khi đi vào mua chút đồ ăn lót dạ.

Cuối cùng đi tới cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng đã đến thời khắc chia tay.

Du Nhất Thanh kéo tay Trần Đồ Y, không đành lòng buông tay.

Trần Đồ Y nói: "Tiểu Từ, mình chỉ có thể cùng cậu đến đây thôi, mình tiễn cậu về biển người, sau này cậu được tự do rồi."

"Câu hỏi cuối cùng, cậu viết gì trong cốc giấy?" Du Nhất Thanh nhìn vào mắt Trần Đồ Y, nói xong lại cúi đầu không dám nhìn nữa.

Thời gian trống rỗng vài giây, Trần Đồ Y mới nói, "Chúc hai người hạnh phúc!"

Nước mắt Du Nhất Thanh rơi trên tay Trần Đồ Y, một giọt, lại một giọt.

Trần Đồ Y kéo Du Nhất Thanh qua, ôm cô ấy một cái, cũng ghé vào tai nói, "Được rồi, vào đi. Tạm biệt, Tiểu Từ."

Khoảnh khắc Trần Đồ Y buông tay ra, Du Nhất Thanh ngẩng đầu hôn Trần Đồ Y, trước mặt mọi người, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, không đến một giây.

Du Nhất Thanh không nói gì, kéo vali sải bước đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Trần Đồ Y đứng ở bên ngoài, nhìn cô ấy xếp hàng, kiểm tra an ninh xong, không quay đầu lại, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, mới bằng lòng rời đi.

Trên đường trở về khách sạn, Trần Đồ Y không có bất kỳ cảm xúc và tâm tình nào, nhưng vào phòng, một khắc khóa cửa kia, ngồi khuỵ dưới đất, khóc đến tê tâm liệt phế.

Trần Đồ Y không nhớ mình đã khóc bao lâu, khóc mệt mỏi liền lên giường nằm một lát, lại bò dậy tắm rửa, thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà.

——————————

Tác giả có lời muốn nói

"Hãy đến và chìm vào sâu thẳm của tôi, thế giới sắp biến thành hoa tàn."

—— 《Lốc xoáy》của Bành Linh.

https://youtu.be/RnICyfTENVs