Edit: phuong_bchii
——————————
"Nhưng người em muốn gả không giống người."
—
Mặt trời sắp lặn xuống núi, ngày đầu tiên của chuyến đi còn chưa bắt đầu đã bắt đầu đếm ngược.
Trần Đồ Y tập mãi thành thói quen, ngày xưa cô đến thành phố H gặp Du Nhất Thanh, hai người đều ở trong phòng khách sạn, ăn ngủ, ngủ ăn, thỉnh thoảng xem ti vi, không còn hoạt động gì khác, phương thức ở chung này đã trở thành sự ăn ý của hai người.
Nhưng hiện giờ nên đi ăn tối.
Trần Đồ Y đứng dậy, rón rén đi vào phòng, mặc dù động tĩnh rất nhỏ, nhưng Du Nhất Thanh vẫn nghe thấy âm thanh, tỉnh lại.
"Đói bụng chưa? Đi ăn cơm không?" Trần Đồ Y nói với Du Nhất Thanh.
Du Nhất Thanh vẫn nhắm hai mắt, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, thân thể cũng đã ngồi thẳng, dùng giọng nói mềm mại nói, "Ờ...... Có hơi đói bụng."
Trần Đồ Y cảm thấy Du Nhất Thanh thật đáng yêu, thậm chí có chút thác loạn, đây là Du Nhất Thanh muốn chia tay mà nói lời tàn nhẫn sao?
Trần Đồ Y thu lại nụ cười trên mặt, "Vậy mau đứng lên đi, chúng ta đi ăn gà dừa."
Du Nhất Thanh vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, như là lại ngủ nữa rồi.
Trần Đồ Y đến gần, đứng ở bên mép giường, cô ấy cũng không hề phản ứng.
Tay Trần Đồ Y quơ quơ trước mắt Du Nhất Thanh, "Tiểu Từ, tỉnh dậy, tỉnh dậy!"
Đột nhiên, Du Nhất Thanh dang cánh tay, làm ra một tư thế muốn bế.
Trần Đồ Y ngẩn cả người, trước kia mỗi lần thức dậy, Du Nhất Thanh đều dang cánh tay ra như vậy, muốn Trần Đồ Y ôm cô ấy đi rửa mặt.
Hai tay Du Nhất Thanh vẫn dừng lại trên không trung, không đợi được cái ôm quen thuộc, lại tăng thêm tư thế.
Trần Đồ Y đành phải lấn người tiến lên, ôm lấy Du Nhất Thanh.
Du Nhất Thanh rất gầy, dễ dàng ôm lấy, tựa như con lười, đu trên người Trần Đồ Y.
Du Nhất Thanh cọ cọ sau tai Trần Đồ Y, hai tay tăng thêm lực, lại siết chặt hơn.
Trần Đồ Y ôm Du Nhất Thanh vào toilet, đặt cô ấy lên bồn rửa mặt, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Du Nhất Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt lại trầm xuống, ngồi một phút thì xuống rửa mặt.
Du Nhất Thanh nhìn mình trong gương, cũng khó có thể giải thích hành động vừa rồi, có lẽ là còn chưa tỉnh ngủ, còn tưởng rằng là trước kia, hành vi thói quen tự nhiên.
Hai người đều thu dọn xong xuôi, cùng nhau ra ngoài, ai cũng không nói nửa chữ với chuyện vừa mới xảy ra, sự ăn ý chết tiệt này.
Trong lúc ăn cơm, hai người giao tiếp cũng rất ít, Du Nhất Thanh tự mình xem điện thoại, Trần Đồ Y thử tìm chủ đề hóa giải phần xấu hổ này.
"Cậu gần đây thế nào?" Trần Đồ Y hỏi.
Du Nhất Thanh còn đang xem di động, miệng cũng không chậm trễ trả lời, "Không tốt như cậu tưởng tượng, cũng không kém như cậu nghĩ."
Một câu làm Trần Đồ Y nghẹn trở về, Du Nhất Thanh biết nói cái gì có thể chọc trúng điểm của Trần Đồ Y.
Trần Đồ Y đành phải vùi đầu gắp thức ăn.
Ăn nhiều đi, ăn nhiều sẽ không có miệng nói chuyện.
Sau một hồi trầm mặc, Du Nhất Thanh buông đũa xuống, người dựa về phía sau, giơ điện thoại lên trước mặt, sợ Trần Đồ Y không nhìn thấy.
Không biết như thế nào, không hề báo trước, nước mắt của Trần Đồ Y, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu chính xác rơi vào trong bát.
Trần Đồ Y không muốn để cho người ta phát hiện sự khác thường của cô, đành phải vùi đầu xuống, cô cảm thấy uất ức, không cam lòng, khó chịu.
Vì kìm nén nước mắt, cô liều mạng mở hai mắt thật to, động tác gắp thức ăn trên tay còn không dám dừng lại.
Lúc này, từ đối diện đưa tới một tờ khăn giấy, Trần Đồ Y không dám ngẩng đầu nhìn, nhận lấy khăn giấy liền đặt lên trên mắt, công tắc nước mắt bị mở ra, giống như xả lũ, vài giây đã ướt đẫm.
"Xin lỗi, mình không có ý đó." Du Nhất Thanh nói bên tai.
Trần Đồ Y lau khô nước mắt, lúc mở ra có chút sương mù, người trước mắt có chút mông lung.
"Không sao, là mình không khống chế được cảm xúc." Giọng Trần Đồ Y khàn khàn, ho nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Tiếp tục ăn đi."
"Mình ăn xong rồi." Du Nhất Thanh trả lời xong, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo màu hồng nhạt, ăn hai viên, sau đó lại bắt đầu chơi điện thoại.
Trần Đồ Y nhìn hộp vuông nhỏ trong suốt chứa đầy kẹo màu hồng nhạt trên bàn có chút hoảng hốt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
*
Ngày thứ ba Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh gặp mặt, cùng đi xem phim.
Vốn dĩ hai đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế hẹn Trần Đồ Y đi xem phim, Trần Đồ Y gọi Du Nhất Thanh, cũng chọn hai chỗ ngồi tách ra khỏi bọn họ.
Từ lúc phim mở màn, Du Nhất Thanh thường xuyên dựa đến bên tai Trần Đồ Y, hỏi rất nhiều vấn đề trong phim, giống như một em bé tò mò.
Trần Đồ Y không thích kiểu xem phim như vậy, nhưng người đặt câu hỏi là Du Nhất Thanh, cô nguyện ý không ngại phiền toái trả lời.
Qua thật lâu sau, Trần Đồ Y mới biết Du Nhất Thanh xem phim cũng không thích nói chuyện.
Trần Đồ Y cảm giác tay vịn ở giữa chỗ ngồi có chút vướng víu, dứt khoát đẩy lên, để tư thế đặt câu hỏi của Du Nhất Thanh có thể thoải mái một chút, lại vô thức nắm tay Du Nhất Thanh trong tay.
Là nắm ở trong tay, Du Nhất Thanh không có phản kháng.
Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay, tay Du Nhất Thanh và tay Trần Đồ Y giống nhau, rất nhỏ rất trơn, khác biệt chính là tay Du Nhất Thanh ấm hơn tay Trần Đồ Y một chút.
Trần Đồ Y thuận thế trượt ngón tay vào khe hở của Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh hồi sức nắm lại.
Du Nhất Thanh không hỏi nữa, lực chú ý của Trần Đồ Y cũng không vì vậy mà chú ý đến bản thân bộ phim, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào màn ảnh rộng, trái tim lại đặt ở giữa hai tay.
Cô nghĩ, Du Nhất Thanh chắc cũng không nghiêm túc xem phim.
Không biết qua bao lâu, Du Nhất Thanh đột nhiên buông lỏng tay ra.
Là cung phản xạ tương đối dài sao? Du Nhất Thanh vẫn từ chối, may mắn trong hoàn cảnh tối tăm, coi như không có chuyện gì xảy ra, đây là phản ứng lập tức khi Trần Đồ Y bị buông ra, có chút chua xót, lại có chút cặn bã?
Trần Đồ Y đặt tay lên đùi mình, lại đặt tay vịn xuống, thân thể chuyển hướng bên kia, cố ý giữ khoảng cách với Du Nhất Thanh, nói cho cô ấy biết, mình hiểu ý của cậu rồi.
Lại qua vài phút, Du Nhất Thanh dùng sức đẩy tay vịn ra, kéo tay Trần Đồ Y trở về, còn nắm chặt hơn lúc nãy rất nhiều, thậm chí có chút đau.
Cô ấy đang cảnh cáo Trần Đồ Y, không được buông tay ra.
Cho đến khi bộ phim kết thúc, họ mới buông ra.
Hôm nay Du Nhất Thanh không lái xe, Hạ Hạ vốn định đưa mọi người về nhà.
Ở cửa bãi đỗ xe, Du Nhất Thanh nhỏ giọng nói với Trần Đồ Y, "Chúng ta đi riêng đi."
Trần Đồ Y gật đầu, nói được.
Du Nhất Thanh gọi hai người phía trước lại, lớn tiếng nói: "Đồ Y đưa tôi về nhà, hai người đi trước đi."
Không đợi được câu trả lời, Du Nhất Thanh đã kéo Trần Đồ Y chạy nhanh về hướng ngược lại.
Nhà Du Nhất Thanh cách đây không xa, đi dọc theo bờ sông 15 phút là tới.
Ban đêm bên bờ sông, gió dịu dàng hôn lên da thịt, làm cho người ta đỏ mặt.
Du Nhất Thanh đi ở bên phải, một đường sôi nổi, giống như một thiếu nữ tràn đầy sức sống, Trần Đồ Y đi ở bên trái, không nhanh không chậm đi theo, bị sự đáng yêu của Du Nhất Thanh chọc cười.
Đi qua một con đường nhỏ, cành cây rủ xuống che khuất Trần Đồ Y, cô hơi nghiêng người sang bên phải, không cho cành cây đánh vào đầu.
Du Nhất Thanh theo bản năng né tránh, còn nhanh hơn phản ứng của Trần Đồ Y.
Trần Đồ Y đứng yên tại chỗ, cau mày, hai tay chắp sau lưng, hỏi: "Cậu cho rằng mình muốn hôn cậu à?"
Du Nhất Thanh ấp úng không trả lời, có lẽ cô ấy lập tức nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Trần Đồ Y sẽ nói thẳng ra.
"Cậu yên tâm, mình không phải loại người như vậy."
Nói xong, Trần Đồ Y cười cười, lại khôi phục lạnh nhạt, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Du Nhất Thanh lại hỏi rất nhiều về lịch sử tình trường của Trần Đồ Y, văn phòng luôn lưu truyền một số truyền thuyết của cô, nhưng cũng không chính xác lắm. Du Nhất Thanh ở trong miệng đồng nghiệp nghe được một ít, trước kia cũng trực tiếp hỏi qua Trần Đồ Y, có thể ghép lại đại khái.
"Cậu cảm thấy chia tay còn có thể làm bạn bè không?" Du Nhất Thanh hỏi.
"Có thể, nhưng mình không thể." Trần Đồ Y đáp.
Du Nhất Thanh không trả lời, chờ Trần Đồ Y nói tiếp.
"Mình không thiếu người bạn này." Trần Đồ Y cảm thấy chủ đề này quá nghiêm túc, lại nửa đùa nửa thật nói, "Nếu là cậu, mình có thể cân nhắc làm bạn với cậu."
Du Nhất Thanh cái hiểu cái không gật đầu, nói tiếp: "Trông cậu không giống người nghiêm túc với tình cảm."
Trần Đồ Y khoa trương nghiêng đầu, hỏi: "Sao thấy được vậy?"
"Bọn họ nói cậu rất cặn bã."
"Bọn họ? Cậu nói là những người trong văn phòng sao?" Trần Đồ Y bất đắc dĩ, "Vậy cậu có cảm thấy mình cặn bã không? Cậu nghe mình kể nhiều chuyện như vậy, bọn họ chỉ là tin vỉa hè thêm mắm dặm muối."
"Mình cảm thấy cậu không cặn bã, giống như cậu có lớp vỏ bảo vệ, người không hiểu cậu lại nhìn thấy cậu là một con người khác." Du Nhất Thanh nói rất nghiêm túc.
"Vậy không phải được rồi sao." Trần Đồ Y có chút hài lòng, Du Nhất Thanh dường như hiểu cô.
"Nhưng lúc trước cậu nói chỉ muốn yêu ba tháng sẽ chia tay, mình không phân biệt được câu nào của cậu là thật."
"Chẳng lẽ cậu nghe không hiểu đó là lời nói đùa sao!" Trần Đồ Y phải giải thích cho mình một chút, "Nhưng cũng không hoàn toàn là lời nói dối, kinh nghiệm của mình, yêu đương cuồng nhiệt hình như chỉ có ba tháng, mình có thể không có cách nào cùng người khác tiếp tục lâu dài, bọn họ qua ba tháng sau sẽ muốn rời bỏ mình, nếu như ba tháng sau chia tay, gặp lại vẫn hấp dẫn lẫn nhau, mình có thể sẽ càng có lòng tin, vậy mình nhất định sẽ không để cho cô ấy chạy."
Du Nhất Thanh dừng bước, như có điều suy nghĩ.
Du Nhất Thanh chạy chậm hai bước đuổi theo Trần Đồ Y, giữ chặt ống tay áo Trần Đồ Y, "Mình muốn thẳng thắn với cậu, sau khi cậu nghe xong hãy quyết định, có muốn hay không......"
Vẻ mặt Trần Đồ Y nghi hoặc nhìn cô ấy.
Du Nhất Thanh cúi đầu, bước chân không ngừng, hít sâu một hơi, dường như đã đưa ra một quyết định rất lớn.
"Mình có rất thích một người, bọn mình là bạn tốt, diện mạo, tính cách của cô ấy, đều là hình mẫu lý tưởng của mình."
"Hình mẫu lý tưởng của cậu là như thế nào?" Trần Đồ Y tò mò.
"Cô ấy rất lạnh lùng, là hệ cấm dục trung tính, có một lần cô ấy còn cạo hết tóc, giống như một tiểu hòa thượng. Cô ấy rất yên tĩnh, nói rất ít, nói chuyện với mình cũng rất ít, bọn mình cũng rất ít nói chuyện, hoàn toàn sẽ không nói chuyện trên trời dưới đất giống như cậu, nghề nghiệp của bọn mình cũng không liên quan chút nào, nhưng cô ấy đối xử với mình rất tốt, mặc dù có đôi khi tính khí không tốt lắm, thường xuyên cãi nhau với mình, nhưng mình không có biện pháp gì với cô ấy." Du Nhất Thanh bình thản miêu tả, mắt thường có thể thấy được vui vẻ.
Trong lòng Trần Đồ Y có chút chua xót, nhưng lại không thể không cố gắng trấn định, "Vậy hai người ở bên nhau rồi?"
"Không có." Du Nhất Thanh thu hồi nụ cười, "Có một lần bọn mình suýt chút nữa lên giường, ở bước cuối cùng vẫn không thể vượt qua ranh giới kia, cả hai sợ sau này sẽ mất đi đối phương, cho nên lựa chọn làm bạn bè."
"Nhưng hai người biết rõ thích nhau, như vậy cũng có thể làm bạn bè sao?"
Du Nhất Thanh nhìn thoáng qua Trần Đồ Y, lại cúi đầu nói, "Không thể. Cho nên cô ấy có bạn gái rồi."
"Vậy bây giờ hai người......?" Trần Đồ Y truy hỏi.
"Mình đã block cô ấy!"
Trong đêm tối, khóe mắt Du Nhất Thanh lóe sáng, cô ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi ánh sáng kia, sau đó lại khôi phục lại bóng tối.
"Cậu ghen rồi." Trần Đồ Y thẳng tay vạch trần cô ấy.
"Mình không biết, có lẽ vậy. Trước kia cô ấy cũng có bạn gái, nhưng chỉ có lần này mình block cô ấy."
"Cô ấy không quay lại tìm cậu sao?"
"Không có."
"Vậy bây giờ cậu còn thích cô ấy không?"
Trong lòng Trần Đồ Y đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi.
Du Nhất Thanh xoay người nhìn cô, "Thích hay không đã không còn quan trọng nữa, cô ấy có cuộc sống mới của riêng mình, mình cũng muốn tiếp tục tiến về phía trước."
Đáp án Trần Đồ Y nghe được: Cô ấy còn thích.
Trần Đồ Y không biết nên nói gì, ấp úng nói: "Vậy..... ừm......"
"Cậu không phải hình mẫu lý tưởng của mình!" Du Nhất Thanh ngắt lời cô.
Tâm trạng Trần Đồ Y rơi xuống đáy, chung quy là giao sai một hồi, may mắn hai người còn có cơ hội rút về nguyên chỗ, coi như là một hồi ngoài ý muốn.
"Nhưng mình rất thích cậu." Du Nhất Thanh tiếp tục nói, "Mình biết hình mẫu lý tưởng thật ra là một thứ hư vô mờ mịt, loại người này sẽ khiến mình cảm thấy hứng thú với họ."
Trần Đồ Y không chen vào, để Du Nhất Thanh nói tiếp.
"Mà cậu và mình giống nhau, gặp được cậu, liền cảm giác thấy được chính mình. Thật ra mình rất không thích chính mình, nhưng sự xuất hiện của cậu, khiến mình cảm thấy hình như cậu có chút thích chính mình."
Trần Đồ Y nhìn cô ấy, cảm thấy Du Nhất Thanh nói ra cảm giác giống cô.
Sau khi đưa Du Nhất Thanh về nhà, Trần Đồ Y ở trên giường suy nghĩ thật lâu.
Hai cô ở phương diện nào đó quả thật rất giống, đều là người "trong ngoài không đồng nhất", bề ngoài giúp người làm việc thiện, hoạt bát lạc quan, đối với ai cũng tốt, thật ra nội tâm phong bế, cô độc, nhạy cảm lại bén nhọn.
Hai cô lại không giống, Trần Đồ Y giống như nước tùy ý trôi dạt, khát vọng bị bắt được bị vây quanh, hướng tới ngọt ngào đặc biệt nồng đậm, mà Du Nhất Thanh mặc cho gió nhẹ trời cao biển rộng, nhìn không thấy nghe không thấy, theo đuổi tự do lạnh lùng bình thản.
Vốn dĩ Trần Đồ Y đối với quan hệ của hai người thì mơ hồ không rõ, cái này cô càng không có lòng tin, có lẽ lần này thẳng thắn là khuyên cô ấy lui đi.
Ngày hôm sau đi làm, hai người lại gặp nhau ở thang máy, Trần Đồ Y vào thang máy ở tầng một, Du Nhất Thanh đứng trong thang máy, cô từ bãi đỗ xe tầng một đi lên.
Trần Đồ Y không nói gì, Du Nhất Thanh cũng không nói gì, ra khỏi thang máy lại một trước một sau vào văn phòng.
"Sao hai người lại đi làm cùng nhau?" Vẫn là Trương Tiểu Mỹ với cái loa lớn kia, đây đã là những lời cô ấy nói suốt bốn ngày liền.
Trần Đồ Y cũng không rõ ràng lắm, vì sao hai cô liên tục bốn ngày, tại thời gian khác nhau gặp được, cô thề thật sự không có hẹn trước.
"Gặp trong thang máy." Lần này Du Nhất Thanh trả lời trước.
Hai người giống như thật sự không thân, mặc dù là cùng nhau vào văn phòng, nhưng hoàn toàn không có giao lưu.
"Hai người bọn họ không thích hợp!"
"Có phải cô rất rảnh không? Poster đã làm xong chưa?" Giọng Trần Đồ Y rất lạnh, mặt càng lạnh hơn.
Trương Tiểu Mỹ lập tức im miệng, những người khác vốn đang ồn ào cũng im lặng.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh đều bận rộn, đối thoại của họ còn dừng lại ở chiều hôm qua.
Buổi trưa Trần Đồ Y không có khẩu vị, những người khác đều đi ăn cơm, chỉ còn lại cô và Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh cũng là một người thường xuyên không ăn cơm trưa.
Hai người một trái một phải ngồi ở hai bên văn phòng, vẫn không nói chuyện, ngay cả không khí cũng tạm dừng.
Trần Đồ Y dứt khoát gục lên bàn ngủ trưa, tối hôm qua mất ngủ dẫn đến hiện tại cô rất buồn ngủ.
Bỗng nhiên, tai nghe của Trần Đồ Y bị người ta kéo ra, cô đứng dậy, thì thấy Du Nhất Thanh bĩu môi, nghiến răng nghiến lợi đứng ở trước mặt.
"Đi theo mình." Du Nhất Thanh bỏ lại những lời này đi ra ngoài văn phòng, cô ấy không sợ Trần Đồ Y không đuổi theo.
Trần Đồ Y buông tai nghe và chăn xuống, hai tay đút trong túi, đi theo Du Nhất Thanh ra ngoài.
Du Nhất Thanh vào thang máy, ấn tầng 18.
Trần Đồ Y chỉ đứng bên cạnh cô ấy, không nói một lời.
Sau khi lên tới tầng cao nhất, còn cần phải leo một tầng cầu thang mới có thể lên sân thượng, Trần Đồ Y trước kia đã tới, tầm nhìn sân thượng không tệ, có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn, là một nơi thích hợp để hút thuốc.
Trần Đồ Y vừa leo xong bậc thang cuối cùng, vượt qua cửa sắt, đã bị Du Nhất Thanh kéo qua đè lên tường.
Sức lực bất thình lình khiến Trần Đồ Y còn chưa bình phục lại, người cũng không đứng vững, Du Nhất Thanh không cho cô thời gian điều chỉnh tư thế đứng, đè ép thân thể cô, liền hôn lên.
Nụ hôn này, vội vàng, điên cuồng, càn rỡ, còn có chút bạo lực, đập vào hàm răng Trần Đồ Y.
Đầu óc Trần Đồ Y đang do dự, thân thể lại không do dự, hai tay ôm lấy eo Du Nhất Thanh, dịu dàng đáp lại cô ấy.
Giống như là một quả dâu tây hấp dẫn, nhịn không được nếm nhẹ một miếng, tư vị chua ngọt trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, thuận theo kéo dài đến lục phủ ngũ tạng, nhịn không được muốn hút càng nhiều, đành phải càng khát vọng, không buông tha mỗi một chỗ tinh hoa.
Hơi thở của Du Nhất Thanh cũng dịu theo, bàn tay vốn đang đè trên vai Trần Đồ Y chậm rãi chuyển qua cổ cô.
Hơi thở của cả hai giống như một bản hòa tấu, một hô một hấp, một nhanh một chậm.
Tạm thời quên đi những băn khoăn kia đi, hiện tại chỉ cần hưởng thụ khoảnh khắc vui sướng này.
Mãi đến khi hai chân Du Nhất Thanh như nhũn ra, hết hơi, hai người mới kết thúc nụ hôn này.
Du Nhất Thanh thở hổn hển, "Chân... mình mềm nhũn rồi."
Trần Đồ Y ôm Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh cứ như vậy dựa vào trên người cô.
Du Nhất Thanh rất gầy, ôm vào trong lòng vừa vặn, mềm mại, tóc cũng rất thơm.
Trần Đồ Y vùi mặt vào trong tóc Du Nhất Thanh, không chỉ có cánh môi hôn cô, ngay cả sợi tóc cũng hôn cô.
Du Nhất Thanh nhẹ giọng hỏi bên tai Trần Đồ Y: "Cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Nhiệt khí đột nhiên xuất hiện khiến Trần Đồ Y cảm thấy ngứa ngáy, cô đoán tai mình nhất định đã đỏ lên, còn kèm theo nụ cười yếu ớt của Du Nhất Thanh.
Trần Đồ Y cũng học theo, ghé vào tai Du Nhất Thanh, "Suy nghĩ cái gì?"
Biết rõ còn cố hỏi.
"Có muốn thích mình không?" Du Nhất Thanh có chút nóng nảy.
Trần Đồ Y đứng thẳng người, nhìn Du Nhất Thanh, nghiêm túc nói: "Mình vừa mới trả lời không đủ rõ ràng sao?"
Du Nhất Thanh ngượng ngùng nhào vào người Trần Đồ Y, cười đến cơ thể phát run.
Trần Đồ Y lại khoác lên tai Du Nhất Thanh hỏi, "Sao cậu lại có vị dâu tây?"
Du Nhất Thanh kéo mình ra, mặt trong nháy mắt đỏ lên, cô ấy mím môi, lại mở miệng: "Trước khi lên ăn kẹo vị dâu tây."
"Ồ! Là cố ý à." Trần Đồ Y cười xấu xa, "Đã sớm muốn hôn mình rồi, tối qua cũng ăn kẹo đó."
Du Nhất Thanh nhéo tai Trần Đồ Y, lại cắn lên một cái.
"Không được nói, cắn chết cậu!"
Sau đó Trần Đồ Y mua cho Du Nhất Thanh rất nhiều loại kẹo, từng hộp vuông nhỏ trong suốt, các loại hương vị, các loại màu sắc, hồng, xanh, vàng, trắng......
Trần Đồ Y: "Hôm nay là vị chanh!"
Trần Đồ Y: "Hôm nay là vị thanh đề!
Trần Đồ Y: "Hôm nay là vị vải!
Trần Đồ Y: "Cái này vị gì? Ăn không ra?"
Du Nhất Thanh: "Hoa hồng."
Trần Đồ Y: "Mình không thích hoa hồng, vẫn là vị dâu tây ngon!"
Du Nhất Thanh: "Hừ! Vậy hôm nay cậu đừng hôn mình!"
Trần Đồ Y: "Vậy không được, bây giờ mình sẽ bắt đầu thích hoa hồng."
Vì thế, trong nhà Du Nhất Thanh còn lại mấy hộp kẹo vị hoa hồng, chỉ có lúc Trần Đồ Y không có ở đây mới thỉnh thoảng ăn mấy viên.
*
Trần Đồ Y còn đang nhìn chằm chằm hộp kẹo màu hồng nhạt kia, không biết là vị dâu tây, hay là vị hoa hồng.
Du Nhất Thanh chú ý tới ánh mắt cô, vội vàng bỏ kẹo vào trong túi, nói tiếp: "Lúc trước còn thừa, ăn xong sẽ không ăn nữa."
"Ừ." Trần Đồ Y gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Kẹo, ăn nhiều sẽ chán.
Ngọt, sẽ nhạt đi.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
"Nhưng người em muốn gả không giống người."
—— 《Ngọt ngào》của Tiết Khải Kỳ.
https://youtu.be/VDy4PO4grK8