Một Cộng Một

Chương 9: Dự báo tình yêu




Edit: phuong_bchii

—————————————————

"Chỉ mong đêm nay ở trong mộng người tình, viết ra ký hiệu si tình."

-

7 giờ 50 phút, trước cửa nhà hát đã kết bè kết đội.

Trần Đồ Y dẫn Du Nhất Thanh đi vào từ cửa bên hông, nhân viên công tác ở cửa phát cho các cô tờ giấy tuyên truyền vở kịch và một cái ly giấy, trên ly giấy có cắm một bông hoa tulip.

Du Nhất Thanh chọn màu đỏ, Trần Đồ Y lấy màu trắng.

Theo hành lang hình bán nguyệt tiến vào, bên trong là một sân khấu hình tròn không lớn, bốn phía là chỗ ngồi kiểu bậc thang, dưới sự phụ trợ của đèn nền, dòng chữ trên tường thay đổi.

【Nếu có một ngày tôi đi mất, bạn sẽ giống như chiếc motor đến tìm tôi chứ?】

【Cuộc sống không giống như nấu ăn, không thể đợi mọi thứ sẵn sàng mới cho vào nồi.】

【Thứ tình yêu này, thời gian rất quan trọng, quen biết quá sớm hoặc quá muộn, đều không được.】

......

Đều là lời thoại trong một số bộ phim kinh điển, Trần Đồ Y gần như có thể thốt ra nguồn gốc này.

Chỗ ngồi xung quanh đã lấp đầy, liếc mắt một cái không nhìn thấy ghế trống, nhưng bởi vì sân bãi rất nhỏ, cũng cùng lắm chừng trăm người.

Ánh đèn tối dần, tiếng chuông vang lên, vở kịch bắt đầu trình diễn.

Vở kịch này là kể về một đôi tình nhân muốn chia tay, câu chuyện lấy hình thức hồi tưởng lại tình yêu của hai người, từ lúc chia tay đối mặt không nói gì đến lúc sinh ra mâu thuẫn không thể làm hòa, lại đến dục vọng tình yêu cuồng nhiệt, cuối cùng trở lại mập mờ quen biết lúc ban đầu.

Khi khán giả cho rằng sau khi hai nhân vật chính nhìn lại tình yêu gợi lên hồi ức tốt đẹp, sẽ càng trân trọng nhau hơn, từ đó lựa chọn quay lại với nhau, kết cục cuối cùng cũng là hai người đều rơi vào trầm tư, một đoạn độc thoại rất dài, cứ như vậy đột nhiên im bặt, xem đến mức khiến người ta vẫn chưa thỏa mãn.

Du Nhất Thanh suy nghĩ nhiều lần lời độc thoại của bọn họ, nghiêm túc thảo luận với Trần Đồ Y, "Cậu nói xem cuối cùng bọn họ làm hòa, hay là chia tay."

Trần Đồ Y trầm mặc hai giây, "Cậu muốn họ làm hòa hay chia tay?"

"Làm hòa đi, dù sao họ cũng từng yêu nhau chân thành tha thiết như vậy." Du Nhất Thanh cảm thấy có chút tiếc hận.

Trần Đồ Y nghĩ lại hỏi, "Nếu như là cậu, cậu sẽ lựa chọn làm hòa sao?"

Du Nhất Thanh bị hỏi, đột nhiên cảm thấy bản thân chính là nhân vật chính trong phim, mà Trần Đồ Y ngồi bên cạnh lại là một nhân vật chính khác sao?

Du Nhất Thanh không trả lời được.

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, hai vị nhân vật chính trả lời không ít câu hỏi của khán giả, tiếp theo là phân đoạn tương tác.

Nữ diễn viên nói: "Trong tay mọi người đều có ly hoa tulip phải không ạ?"

Khán giả dưới đài nhao nhao cầm lấy hoa tulip đáp lại.

Nữ diễn viên tiếp tục nói: "Mọi người có thể mở ly ra, bên trong có giấy và bút, nếu chưa nhận được có thể ra hiệu với nhân viên công tác, nhân viên công tác sẽ phát cho các bạn một cái."

Trần Đồ Y giúp Du Nhất Thanh mở ly ra, lấy giấy bút ra đưa cho cô ấy, rồi mới đi mở ly của mình ra.

Nam diễn viên nói: "Mời mọi người viết một câu muốn nói cho người yêu nghe, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên rút ra để chia sẻ câu chuyện của bạn."

Dưới sân khấu trong nháy mắt ồn ào huyên náo, có người đã đặt bút, có người còn đang suy nghĩ.

Nam diễn viên trêu ghẹo nói, "Nếu như độc thân, cũng có thể viết cho người yêu trong quá khứ, nếu như ế từ trong bụng mẹ, vậy thì viết cho người yêu mong đợi trong tương lai nhé."

Trong thính phòng truyền đến trận cười, Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh thì lâm vào trầm tư.

Trần Đồ Y nhìn Du Nhất Thanh, không biết hạ bút như thế nào.

Du Nhất Thanh nhét tờ giấy trong tay vào trong lòng, với một ánh mắt uy hiếp, "Không được nhìn lén!"

Du Nhất Thanh cau mày, bĩu môi, lấy tay ấn mạnh mặt Trần Đồ Y sang bên kia.

Sau khi viết xong, đặt bút giấy trở lại trong ly và chờ nhân viên công tác thu lại.

Thấy mọi người đều viết kha khá, nữ diễn viên nói, "Tulip là tặng cho các bạn, màu sắc khác nhau đại diện cho ngôn ngữ khác nhau, hy vọng mỗi người đều có tình yêu, sức khỏe và tự do."

Sau khi thu hồi ly giấy, được thống nhất đặt trên sân khấu hình tròn, trong trong ngoài ngoài thành mấy vòng tròn.

Các diễn viên ngẫu nhiên rút ra ly giấy, người được đọc có thể chia sẻ câu chuyện tình yêu của mình với mọi người.

Mấy người phía trước nói đều vô cùng xúc động, có ngọt ngào, cũng có chua xót.

Du Nhất Thanh ghé vào tai Trần Đồ Y hỏi, "Cậu viết cái gì thế?"

Trần Đồ Y thản nhiên trả lời, "Không phải nói không được nhìn lén sao?"

"Mình không có nhìn lén nha!" Du Nhất Thanh ghen tị nói," Không nói thì thôi!"

Đúng lúc này, từ trên sân khấu truyền đến quen thuộc câu nói, "Cậu thật đáng yêu! Thật ra mình rất yêu cậu. Đây là vị nào viết?"

Du Nhất Thanh còn chưa lấy lại tinh thần, nghe được câu này liền giơ tay lên, "Tôi!"

Nhân viên công tác nhanh chóng tiến lên đưa micro lên, Du Nhất Thanh theo bản năng nhìn Trần Đồ Y, biểu cảm Trần Đồ Y rất phức tạp, có chút hoảng hốt.

"Có thể chia sẻ với chúng tôi một chút, ý của những lời này không?"

Du Nhất Thanh trầm mặc vài giây, nhìn về phía sân khấu nói: "Tôi sẽ không chia sẻ câu chuyện, tôi nghĩ cô ấy có thể nghe thấy."

Lời còn chưa dứt, xung quanh liên tiếp vang lên tiếng ồn ào.

Trần Đồ Y có đôi khi không hiểu nổi Du Nhất Thanh rốt cuộc nghĩ như thế nào, lúc trước khi yêu lén lút, Du Nhất Thanh phản đối công khai, nhưng ở văn phòng lại luôn thích trêu ghẹo cô.

Hiện tại lời tỏ tình nhìn như tình yêu này, rất không phù hợp với tính cách của Du Nhất Thanh, ít nhất với Trần Đồ Y, cô ấy sẽ không công khai nói những điều này.

Trần Đồ Y bắt đầu hoài nghi, có lẽ những lời này không phải nói cho cô.

Có lẽ là nói cho Cẩu Cẩu?

Vậy tất cả lại nói thông suốt rồi.

Trần Đồ Y đã không tự tin đến mức này.

Nam diễn viên trên sân khấu cũng ồn ào theo, truy hỏi: "Người đó có ở hiện trường sao?"

Mọi người tập trung ánh mắt vào hai người xung quanh Du Nhất Thanh.

Chàng trai bên phải Du Nhất Thanh liên tục xua tay, giành trước một bước phủi sạch quan hệ.

Theo đó, mọi người hướng ánh mắt nhao nhao về phía Trần Đồ Y với vẻ mặt mờ mịt, Trần Đồ Y không muốn tự làm đa tình, lại không biết nên hóa giải phần xấu hổ này như thế nào, còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Cô ấy không có ở hiện trường."

Trần Đồ Y trong lòng thở dài một hơi, không dám ngẩng đầu nhìn, đáp án này nằm trong dự liệu.

Khóe miệng Trần Đồ Y cười lạnh, hừ lạnh một tiếng, rất nhanh liền chấp nhận sự thật.

Sau khi Du Nhất Thanh ngồi xuống, tay trái vỗ vỗ hai tay Trần Đồ Y đang nắm chặt, lại đặt lên đùi mình.

Trần Đồ Y không biết sau đó kết thúc như thế nào, cô hoàn toàn không nghe lọt, vẫn bị Du Nhất Thanh nắm tay dẫn ra khỏi nhà hát.

Buổi tối đã có chút gió lạnh, Du Nhất Thanh một tay nắm Trần Đồ Y, một tay cầm hai đóa tulip, quơ quơ trước mắt Trần Đồ Y.

"Này! Cậu sao vậy, cứ như người mất hồn ấy."

Trần Đồ Y phục hồi tinh thần, cứng ngắc nặn ra nụ cười, "Cậu thật sự rất yêu cô ấy."

Ý nghĩa sâu sắc, từng chữ như dao.

Du Nhất Thanh nghe ra ý của Trần Đồ Y, buông tay Trần Đồ Y ra, chưa đi được hai bước lại xoay người nói, "Cậu muốn tức chết mình sao? Bình thường cậu rất thông minh, tại sao mỗi lần vào lúc như vậy lại trở nên ngốc thế?"

Nói xong, Du Nhất Thanh tức giận bỏ đi, đi được hai bước, lại quay đầu nói: "Heo!"

Trần Đồ Y giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu, còn đứng đơ tại chỗ.

Du Nhất Thanh đi được hai mét, lại quay đầu nói, "Còn không đi!"

Trần Đồ Y mới bước từng bước nhỏ chạy tới.

Trần Đồ Y ở ven đường gọi xe, hai người ngồi ở ghế sau, Du Nhất Thanh không muốn để ý đến cô, chỉ lo chụp ảnh cho hoa.

Trần Đồ Y len lén dựa vào người Du Nhất Thanh, lại bị cô ấy đẩy ra, sau vài lần thử không được, đành phải từ bỏ.

Sau khi xuống xe, Du Nhất Thanh mới phát hiện không phải về khách sạn, mà là đến bến tàu.

Du Nhất Thanh nhìn Trần Đồ Y, lại nhìn du thuyền đỗ ở bờ, khó nén hưng phấn trong lòng.

Trần Đồ Y kéo Du Nhất Thanh lên một chiếc du thuyền nhỏ hơn, nói chuyện với thuyền trưởng một lút, nói với Du Nhất Thanh đang quan sát du thuyền xung quanh, "Đi xem phòng chúng ta nào."

Mở cửa phòng ra, trong khoang không lớn nhưng chứa hai người dư dả, đầy đủ tiện nghi, trên thuyền còn có chăn mỏng.

Nghe thấy bên ngoài lần lượt có mấy người lên thuyền, Trần Đồ Y đi ra ngoài chào hỏi, một đôi vợ chồng dẫn theo con gái, một đôi khác là tình nhân, bọn họ cùng nhau ghép thuyền ra biển ngắm mặt trời mọc.

Trần Đồ Y vốn định một mình bao trọn cả chiếc du thuyền, nhưng ngẫm lại giá cả thật sự cao đến thái quá, vả lại hai cô gái ở trên thuyền cũng không quá an toàn, nên lựa chọn ghép thuyền.

Trần Đồ Y trở lại phòng, nói với Du Nhất Thanh đang nằm trên giường: "Năm giờ sáng mai thức dậy ngắm mặt trời mọc, hôm nay đi ngủ sớm chút đi."

Du Nhất Thanh vui vẻ đồng ý, cởi giày bò vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm xuống.

Không gian không lớn, giường cũng không lớn, Trần Đồ Y vốn định hay là tự mình ra ngoài ngồi một đêm là được, Du Nhất Thanh lại phát ra kinh ngạc cảm thán.

"Wow! Đồ Y, cậu mau đến xem!"

Du Nhất Thanh vẫn duy trì tư thế như vậy, nằm nhìn về phía cửa động hình vuông phía trên.

Trần Đồ Y cũng cởi giày lên giường, nhìn lên.

Cửa động hình vuông trên thực tế là một cánh cửa sổ gác mái, bên ngoài chính là bầu trời đầy sao, sao trên biển lấp lánh rõ ràng, không giống trong thành thị chỉ có lác đác vài cái.

Du Nhất Thanh dịch người sang bên cạnh, để lại nhiều vị trí hơn, sau đó lại kéo Trần Đồ Y nằm xuống, các cô liền vai kề vai cùng nằm ngắm sao, lẳng lặng thưởng thức đêm yên tĩnh này.

Trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động, Trần Đồ Y ngửi thấy mùi thơm của Du Nhất Thanh, thậm chí có xúc động muốn ôm cô ấy vào lòng.

Một hồi lâu trôi qua, Du Nhất Thanh đột nhiên mở miệng.

"Đồ Y, cậu còn yêu mình không?"

Bất thình lình đặt câu hỏi, làm cho Trần Đồ Y không biết làm sao, Trần Đồ Y không dám nghiêng mặt nhìn cô ấy, cũng chậm chạp không trả lời.

Du Nhất Thanh ngồi dậy, xoay mặt Trần Đồ Y qua, "Trả lời mình! Cậu còn yêu mình không?"

Mặt Trần Đồ Y bị Du Nhất Thanh giữ lấy, ngón tay truyền đến xúc cảm hơi lạnh, xông thẳng lên đỉnh sọ.

"Là cậu muốn chia tay mình." Trần Đồ Y bị nắm mặt, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.

"Mình không hỏi cậu điều này, cậu có yêu mình hay không?" Ánh mắt Du Nhất Thanh trở nên sắc bén, hơi cau mày, thề muốn Trần Đồ Y cho cô ấy một đáp án.

"Yêu."

Âm tiết còn chưa nói xong, Du Nhất Thanh liền lấn tới, nuốt vào chữ của Trần Đồ Y, cường thế hôn môi, khiến Trần Đồ Y không có khe hở suy nghĩ, Du Nhất Thanh hút hết sức lực toàn thân của Trần Đồ Y, vẫn không chịu buông ra.

Trần Đồ Y nắm lấy ga giường, muốn phản kháng, lại bị sức lực bất thình lình của Du Nhất Thanh ép chặt.

Trần Đồ Y một tay ôm Du Nhất Thanh, lại bị cô ấy trở tay chặn lại.

Hai tay ngăn chặn bàn tay không an phận của Trần Đồ Y, động tác ngoài miệng càng không kiêng nể gì.

Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng đối thoại, Trần Đồ Y mới phát hiện hiệu quả cách âm ở đây cũng không tốt, nếu hành động của mình lớn một chút, những người khác nhất định có thể nghe thấy, liền dỡ sức lực xuống, tùy ý để Du Nhất Thanh làm càn.

Có lẽ là Trần Đồ Y bó tay chịu trói, động tác của Du Nhất Thanh cũng trở nên dịu dàng, hai tay giao nhau với ngón tay Trần Đồ Y, ngoài miệng vừa càn rỡ, vừa than nhẹ: "Trần Đồ Y, yêu mình, đừng rời xa mình."

Trần Đồ Y không nói gì, chỉ dùng cơ thể đáp lại cô ấy.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

"Chỉ mong đêm nay ở trong mộng người tình, viết ra ký hiệu si tình."

——《Dự báo tình yêu》của Trần Bách Cường.

https://youtu.be/fuEfzqavvmw