Bởi vì buổi trưa chưa kịp nói chuyện, buổi tối thời điểm tan tầm, Lan Ninh đành phải để Song Thư Vân đến đón chính mình về.
Trở về nhà, Lan Ninh chỉ đơn giản gói ghém hai bộ quần áo, thế là xong.
“Nhanh như vậy đã thu dọn xong?” Song Thư Vân kinh ngạc hỏi. Anh cảm thấy mông mình ngồi còn chưa nóng, mà người này đang thu dọn hành lý cư nhiên đã thu dọn xong rồi.
“Đúng vậy. Đồ của tôi luôn luôn ít như vậy.” Lan Ninh đáp.
Song Thư Vân nhìn cô lấy vài cái túi mua hàng trong siêu thị, đóng gói vài bộ quần áo một cách tùy tiện, liền biết cô cũng không phải thật tâm thực ý muốn cùng mình ở chung.
“Lấy ít như vậy, giống như đi công tác. Chỗ nào giống chuyển nhà đâu.”
Lan Ninh bộ dáng như thổ hào, nói: “Lão nương có mang theo thẻ, có cái gì không thể mua.”
Song Thư Vân thiếu chút nữa bị lời này của cô cười rộ lên, một chút tức giận trong lòng cũng biến mất. Tuy anh biết Lan Ninh nói lời này là mỉa mai, nhưng anh quay đầu nghĩ lại, lại cảm thấy rốt cuộc cũng đem người tập tễnh lúc trước quay về rồi, đã là một bước tiến thắng lợi lớn, còn quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì. Cho nên, anh liền tự mình an ủi chính mình, mang theo Lan Ninh về nhà.
Thật ra nhà này của anh đã mua hai năm rồi, cũng chỉ quay về đây ở vài lần. Lần này ở lại bên này cũng bởi vì phải mở rộng một hạng mục mới, mới phải ở bên đây nhiều thêm mấy ngày. Ngày thường anh rất ít khi ở lại bên này, công ty ở bên này trên cơ bản đều giao cho La Tăng Bình xử lý, tổng cộng cũng mới mở được hai năm. Nhưng bởi vì công việc kinh doanh thuận lợi, lại đang mở rộng hạng mục mới, anh có chút muốn chuyển trọng tâm về đây, mới có thể ở bên này lâu hơn một ít. Thậm chí mấy ngày trước, anh lười chạy qua chạy lại, liền trực tiếp ở khách sạn.
Căn nhà này, vẫn là khi đó La Tăng Bình mua, muốn cùng anh mua nó. Nói cái gì nơi này có môi trường tốt, hiện tại giá nhà lại đang ở giai đoạn tăng cao, về sau muốn mua chỗ tốt như thế này cũng không được,..., cho nên anh liền mua theo. Hai người sống ở hai căn nhà cạnh nhau.
Hiện tại, anh cũng muốn gửi lời cám ơn đến La Tăng Bình. Nếu không, để anh hiện tại đi mua nhà cũng không phải mua không được, nhưng sẽ mất một chút thời gian mới có thể hoàn thành các thủ tục. Chỗ nào hiện tại thuận tiện như vậy. Làm không tốt, anh chỉ có thể mặt dày đến nhà Lan Ninh xin ở trước. Bất quá, anh cảm thấy ý nghĩ này tương đối khó, bởi Lan Ninh hiển nhiên không có dự định cùng anh ở chung, hiện tại cũng bất quá là bị anh ép buộc.
Nghĩ đến, sau này sẽ cùng Lan Ninh sống ở đây một thời gian dài, Song Thư Vân liền hối hận lúc trước không có trang trí nhà cửa cho đàng hoàng, để cho La Tăng Bình tùy tiện lừa gạt. Nhà này tuy nhìn có vẻ không thiếu, phong cách trang trí cũng xa hoa cao cấp, nhưng chung quy vẫn là chính mình không tốn tâm tư, luôn có chút tiếc nuối.
Trên đường trở về nhà của Song Thư Vân, hai người tìm chỗ nào đó ăn cơm tối rồi trực tiếp về nhà.
Lan Ninh vừa vào cửa, liền nhạy bén phát giác được trong nhà này có một chút gì đó thay đổi. Ví dụ như, ở cửa huyền quan có nhiều thêm hai đôi dép lê mới dùng đi trong nhà của nữ để trên kệ, lại ví dụ như, có thêm hai đĩa trái cây trên bàn trà trong phòng khách, trên sô pha nhiều thêm hai cái gối ôm. Tất cả điều này biểu thị, Song Thư Vân hôm nay đã mất khá nhiều tâm tư chào đón cô đến đây.
Cuối cùng, khi cô bước đến ban công phát hiện quần áo phụ nữ treo trên đấy, trái tim không khỏi run nhè nhẹ. Cô biết, cái này chắc chắn là Song Thư Vân hôm nay cố ý mua về cho cô. Một người đàn ông sẵn sàng dùng cả tâm tư ngay cả đồ lót cũng đều mua tốt cho bạn, hơn nữa còn giặt sạch sẽ, cho bạn dự phòng, chứng minh anh ta ít nhiều gì cũng mất chút tâm tư. Này không chỉ chỉ là bởi vì nguyên nhân có tiền, dụng tâm mới là điều quan trọng nhất. Này trong nháy mắt, cô cư nhiên có chút cảm động.
Đáng tiếc là, phần cảm động này không có duy trì được bao lâu, cô đã bị một con sói đuôi to nào đó chỉ quan tâm nửa thân dưới kéo vào phòng ngủ.
“Thằng khốn kia, anh không thể nghĩ đến chuyện khác được sao?” Lan Ninh căm giận mắng.
“Em phải suy nghĩ lại một chút chứ, một người đàn ông đã khô hạn bảy năm trời, anh không có vì nhịn mà phế đã là may mắn lắm rồi.” Song Thư Vân miệng thì đang nói tanh tách, còn tay lại một chút cũng không có dây dưa trì hoãn, quen cửa quen nẻo làm loại chuyện không thể nói ra.
“Tôi sẽ tin sao?” Lan Ninh nửa người mềm nhũn, còn muốn mạnh miệng.
Song Thư Vân lại dùng hành động nhanh chóng khiến cô không nói nên lời.
Chờ đến khi anh vừa lòng thỏa ý, Lan Ninh cũng không còn tinh lực cùng anh thương lượng. Vốn là cô dự định đêm nay cùng anh nói chuyện cho rõ.
Song Thư Vân từ trong phòng tắm đi ra, vui sướng nhìn Lan Ninh đang ngủ say, vô cùng vui vẻ đi giặt quần áo và dọn dẹp tàn cuộc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lan Ninh ăn bữa sáng do chính tay Song Thư Vân nấu. Tuy rất đơn giản, một nồi cháo trắng rau xanh thịt nạc, hai quả trứng chiên, thêm vài cái bánh mì chiên cùng chân giò hun khói. Nhưng cô lại ăn thật sự rất ngon, mà còn cảm thấy vô cùng hợp khẩu vị.
Thật ra, cô đã sớm biết Song Thư Vân biết nấu ăn, trước kia cô cũng không phải chưa từng thử qua. Nhưng sáng tinh mơ đã dậy nấu bữa sáng, còn làm phong phú như vậy, cô vẫn biết cảm ơn.
“Cảm ơn anh.” Ăn xong bữa sáng, Lan Ninh chủ động dọn dẹp chén đũa. Suy cho cùng không thể người ta đã làm bữa sáng, cô ngay cả một cái chén cũng không rửa được.
“Đúng rồi, ngày mai bữa sáng muốn ăn cái gì?” Song Thư Vân lại không cảm thấy tự mãn, ngược lại bắt đầu hỏi thói quen ăn uống của cô.
Tuy anh vẫn còn nhớ khẩu vị trước kia của cô, nhưng dù sao cũng đã bảy năm không gặp, mọi người đều có không ít thay đổi. Lấy ví dụ như, Lan Ninh trước đây là một người hơi kén ăn, mà hiện tại cùng nhau ăn vài bữa cơm, anh cư nhiên không phát hiện cô không thích ăn cái gì.
“Tùy tiện đi. Có gì ăn đó.” Lan Ninh đáp, giọng nói u ám, có ăn là tốt rồi, nơi nào không biết xấu hổ chọn ba nhặt bốn chứ. Vả lại cũng không tin Song Thư Vân sẽ mỗi ngày dậy sớm xuống bếp nấu bữa sáng.
“Bắp, gạo kê, khoai lang đỏ, mì, bánh bao, sủi cảo đều ăn sao?” Song Thư Vân lại liệt kê một loạt các thứ, buộc cô phải lựa chọn ra thứ mà bản thân không thích.
Lan Ninh suy nghĩ một lát, nói: “Mấy thứ này, tôi đều ăn. Kỳ thật còn có thể nấu loại cháo ngũ cốc, gạo kê, gạo đen, đậu nành, khoai mỡ, khoai lang đỏ gì đó đều cho vào hết, sẽ nấu ra được một nồi cháo càng thêm dinh dưỡng phong phú.”
Lời này là nói thật, cô thích ăn loại cháo ngũ cốc này, nhưng, cô một người ăn cơm lại rất hiếm khi nấu, bởi vì nấu quá ít cảm thấy không có mùi vị, còn nấu quá nhiều một ngày hâm lên hâm xuống tận ba lần, lại cảm thấy không muốn ăn. Cho nên cô thường xuyên ở bên ngoài ăn các loại cháo ngũ cốc, nhưng cháo ở bên ngoài trừ hình thức quảng cáo ra, thì các loại cháo khác đều thích bỏ thêm tinh bột để tăng độ đặc của cháo, khiến cô rất khó chịu.
“Em có thể dạy cho anh cách nấu cháo loại ngũ cốc này được không?” Song Thư Vân đầy ắp mong đợi nhìn cô chằm chằm. Dường như cô không dạy anh, anh sẽ ngay lập tức bật khóc.
“Cách đơn giản nhất, mua một cái nồi hầm điện cao cấp, trước khi đi ngủ đem tất cả nguyên liệu nấu ăn rửa sạch bỏ vào trong nồi thêm nước, sau đó đặt thời gian cho tốt, để tự nó hầm là được. Ngày hôm sau buổi sáng liền có thể ăn.” Lan Ninh cười nói.
Song Thư Vân sửng sốt một lát, mới cười nói: “Quả nhiên rất đơn giản, đợi một lát anh liền đi mua mấy thứ này.”
Lan Ninh cũng mặc kệ anh, bắt đầu thu dọn đồ đạc chính mình để đi làm.
Song Thư Vân vội vàng đi theo sau cô, đưa cô đến công ty, hai người ở trước cửa công ty cô nói lời tạm biệt, Lan Ninh trực tiếp vào làm việc. Anh cũng quay về công ty trước, bắt gặp La Tăng Bình đang bàn giao một số công việc, liền coi như chả có việc gì làm.
“Này, này, anh qua đây làm việc à, anh muốn làm gì vậy?” La Tăng Bình rất hiển nhiên đêm qua lại một đêm phong lưu, thậm chí nửa đêm không ngủ, giờ phút này chỉ nghĩ ở công ty một lát liền về nhà đánh một giấc, lại bị anh họ kiêm ông chủ sắp xếp một đống việc, thậm chí còn đẩy việc riêng của chính mình cho anh ta.
“Tôi bận đi lo chung thân đại sự của tôi. Một số việc nhỏ nhặt này liền giao cho cậu xử lý.” Song Thư Vân nhìn hai quầng thâm mắt của em họ, vẻ mặt mệt mỏi, tâm tình rất tốt, nghênh ngang mà đi.
La Tăng Bình giận dữ, lập tức gọi điện thoại cho Khương San San: “Mỹ nữ, hôm nay có chuyện gì không?”
Khương San San chậm rãi trả lời: “Hôm nay ngược lại không có chuyện gì, nhưng ngày hôm qua chuyện có chút nghiêm trọng.”
“Chuyện gì nghiêm trọng?” La Tăng Bình vội vàng truy hỏi.
“Ha ha, sao tôi phải nói cho anh biết.” Khương San San nói xong liền cúp máy.
Nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh tút tút, La Tăng Bình sửng sốt một hồi lâu, mới biết được Khương San San cúp điện thoại của anh ta. Nhưng giờ phút này, trong lòng anh ta như có vô số bàn tay cào cào lướt qua, anh ta chỉ hận không thể chui qua đầu điện thoại bên kia, buộc Khương San San nói cho chính mình biết đã xảy ra chuyện gì.