Một Màu Xuân

Chương 64




Năm nay mùa xuân tới sớm, Vu Hoàn Chi và Nam Sương đi đường thủy từ thành Phượng Dương, đường xuôi nam thuận gió, chỉ mất hơn tháng đã đến Tô châu.



Để sớm ngày cứu Tiêu Mãn Y, Vu Hoàn Chi đã tu luyện quyết Thần Sát ở trên thuyền.



Quyết Thần Sát là tâm pháp của bảy thức Mộ Tuyết, lúc tu luyện cần tĩnh tâm, tâm thần hợp nhất.



Nam Sương không hề thấy nhàm chán. Nàng chép lại một bộ quyết Thần Sát, bình thường cũng cầm lấy đọc, thời gian còn thừa thì nhìn đông ngó tây trên thuyền.



Tính cách hoa đào Nam rất tốt, được người khác yêu thích, chỉ mấy ngày đã thân thuộc với mọi người trên thuyền.



Lúc đến thành Tô châu, Vu Hoàn Chi đã tu luyện quyết Thần Sát đến nhuần nhuyễn. Hai người không nấn ná nữa mà lập tức mướn hai con ngựa tốt, chạy đến trang Lưu Vân.



Bấy giờ mới đầu tháng Hai, xuân về trên đất nước. Trên đường núi, hoa dại nở rộ đan cài, cây cối nảy mầm nở nhụy, chồi non xanh biếc đón ánh mặt trời, bừng bừng sức sống.



Đầu mùa xuân nên gió còn hơi lạnh, Nam Sương mặc một cái áo choàng liền mũ màu vàng nhạt, bị gió thổi căng phồng lên tựa như một đóa hoa đào diễm lệ đột nhiên nở rộ giữa ngày xuân.



Một tháng trước, Mục Diễn Phong đã nhận được thư Vu Hoàn Chi gửi, nói đại khái sẽ trở về trang vào tháng Hai.



Mấy bữa nay, trên dưới trang Lưu Vân ít sự vụ, Mục Diễn Phong vừa chăm nom Tiêu Mãn Y vừa xử lý việc vặt trong trang đâu vào đấy. Mục Hương Hương lén bàn với Tống Tiết, nói con người phải chịu chút thất bại, Phong gặp sự thay đổi tình cảm này thì tính cách đã chín chắn hơn nhiều.



Sáng sớm hôm đó, Mục Diễn Phong vừa luyện kiếm xong đã thấy Đồng Tứ chạy tới từ viện trước với khuôn mặt mừng rỡ:



– Thiếu chủ, công tử và cô nương Nam đã về rồi ạ!



– Thật không? – Mục Diễn Phong thu kiếm vào vỏ, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, chưa đợi Đồng Tứ trả lời đã hối hả đi tới viện trước.



Mới đi chưa được mấy bước, phía sau đã truyền tới một tiếng cười nhẹ nhàng:



– Đi đâu đấy?



Mục Diễn Phong nghe tiếng thì cả mừng, quay đầu nói:



– Cậu Vu!



Vu Hoàn Chi vận chiếc áo dài xanh thẫm, dùng dây buộc lỏng mái tóc đen như thường ngày. Bên cạnh y là Nam Sương mặt như hoa đào. Hoa Đào Nhỏ vận váy dài trắng như tuyết, áo khoác màu vàng nhạt, hai mắt trong veo như nước, cười rộ lên lộ ra răng nanh và lúm đồng tiền.



– Biết anh sốt ruột nên bọn em từ hậu viện vào thẳng trang.



Mục Diễn Phong cất bước tiến lên, còn chưa tới gần, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.



Nam Sương còn chưa kịp phản ứng đã nghe Vu Hoàn Chi gọi khẽ:



– Sương lui ra! – Cùng lúc đó, y đạp xuống đất tung người nhảy lên, Mục Diễn Phong rút kiếm đâm lên trên cao.



Ánh kiếm như nước, ánh dương xán lạn. Vu Hoàn Chi liên tiếp lùi lại trên không trung, đầu ngón chân hạ xuống ngọn cây mượn lực. Lúc tấn công về phía Mục Diễn Phong lần nữa, trên tay thình lình xuất hiện lưỡi Vọng Tuyết lạnh lẽo như tuyết.



Chỉ thấy ánh kiếm tung bay trên bầu trời, hai bóng người mau lẹ đến mức không nhìn rõ. Chiêu thức mang theo tiếng gió, làm hoa lá rơi rụng.



Hoa lá rơi như mưa, hoa đào Nam híp mắt cười vui vẻ.



Nếu bốn người họ có thể vui vẻ luận võ, thật lòng với nhau, nâng chén cùng uống, cùng hưởng vui buồn như thế mỗi ngày thì tốt biết bao.



Sau thời gian nửa nén hương, Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong mới khẽ rơi xuống đất. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hai người.



Mục Diễn Phong thở hổn hển, vác kiếm trên vai, sảng khoái cười nói:



– Cậu Vu, không tệ đâu, võ công lợi hại hơn rồi!



Vu Hoàn Chi cười nhạt:



– Do quyết Thần Sát mà thôi, anh cũng mạnh lên không ít.



Đồng Tứ ở bên góp một câu:



– Thiếu chủ chỉ mê võ nghệ, mỗi ngày ngoại trừ tập võ ra thì chính là chăm sóc cho cô nương Tiêu.



Vừa dứt lời, vẻ mặt Mục Diễn Phong hơi mất tự nhiên, ho hai tiếng rồi chợt ngẩn ra, hỏi:



– Cậu tu luyện quyết Thần Sát rồi?



Vu Hoàn Chi gật đầu, cất lưỡi Vọng Tuyết đi, đoạn cười nói:



– Cô nương Mãn Y chưa từng luyện bảy thức Mộ Tuyết, không thể tự điều tiết nội tức, cần có người dùng tâm pháp của quyết Thần Sát điều tức giúp.



Mục Diễn Phong vốn tưởng rằng sau khi Vu Hoàn Chi đoạt lại quyết Thần Sát về trang, hắn sẽ phải tiêu tốn hơn tháng để luyện xong bộ tâm pháp này rồi cứu Tiêu Mãn Y tỉnh lại. Nào ngờ ma đầu họ Vu biết nỗi sốt ruột của hắn nên đã luyện tâm pháp trên đường trở về.



Nếu nói lời cảm tạ thì có vẻ khách sáo quá. Mục Diễn Phong nhíu mày, đang không biết nên cảm ơn thế nào thì Vu Hoàn Chi lại nói:



– Chẳng qua là sợ đêm dài lắm mộng, sớm ngày cứu cô nương Mãn Y tỉnh lại thì Sương cũng yên lòng.



Nam Sương cười hì hì, nói:



– Đúng vậy đúng vậy, tôi rất nhớ cô ấy.



Mục Diễn Phong ôm quyền chắp tay, ngẫm nghĩ nửa khắc rồi nói:



– Chi bằng tôi cũng kết nghĩa với cậu, c ậu nhỏ hơn tôi ba tháng, làm nghĩa đệ được không?



Mục Diễn Phong sinh tháng Tám, Vu Hoàn Chi sinh tháng Mười một. Hai người không chênh lệch mấy nên chưa bao giờ gọi nhau là anh em.



Từng có mấy lần, để trêu chọc ma đầu Vu mà thiếu chủ Mục coi y như em trai. Tiếc rằng ma đầu Vu luôn dùng một câu “Đánh thắng tôi là được” để chặn hắn lại.



Nhưng hôm nay, việc Mục Diễn Phong muốn kết bái lại có ý khác.



Hai người kết làm anh em, cả đời giúp đỡ lẫn nhau, trước cơn hoạn nạn tuyệt không ruồng bỏ.



Vu Hoàn Chi lại cười rằng:



– Việc này để sau hẵng bàn, nếu anh muốn cảm ơn thì có một chuyện phải phiền anh giúp đây.



Ma đầu họ Vu rất ít khi nhờ vả người khác, Mục Diễn Phong nghe vậy không khỏi ngạc nhiên:



– Chuyện gì?



Gió qua đầu cành, lại có vài phiến lá mới đâm chồi, bên hồ nước ao, đóa hoa nhỏ vụn đón ánh mặt trời, xuân về hoa nở.



Vu Hoàn Chi nở nụ cười bình thản:



– Tôi muốn lấy Sương.



Nam Sương ngẩn người, chớp mắt nhìn Vu Hoàn Chi rồi bỗng cười một cách ngờ nghệch.



Mục Diễn Phong thấy tình cảnh ấy cũng sửng sốt mất một lúc, chốc sau hắn vung tay vỗ mạnh lên vai Vu Hoàn Chi một cái, mừng rỡ nói:



– Ông trời ơi! Cậu Vu, cậu ngày càng khá rồi đấy!



Vu Hoàn Chi cụp mắt nắm tay Nam Sương rồi lại nhìn về phía Mục Diễn Phong:



– Thế nào?



– Còn có thể thế nào được nữa? – Mục Diễn Phong cười ha hả, vung kiếm chém một nhát lên trên không trung, quả quyết cương nghị:



– Tôi nhất định sẽ giúp cậu chuyện này!




– Ừ. – Vu Hoàn Chi gật đầu – Thời gian định vào ngày mùng năm tháng Ba. Cha Sương ở kinh thành xa xôi, sợ là không kịp mời tới. Tự tôi sẽ viết thư xin tội, đợi đại hội võ lâm xong xuôi sẽ dẫn Sương đi thăm ông ấy. Hôm thành thân, nếu có thể mời được minh chủ về là tốt nhất. Nếu ông ấy không đến cũng không sao.



Nam Sương nghe vậy thì sửng sốt, liếc mắt nhìn Vu Hoàn Chi:



– Chàng đã tính xong hết rồi á?



Vu Hoàn Chi cười nói:



– Trong lúc rãnh rỗi ở trên thuyền đã lên kế hoạch cho việc hôn nhân.



Thấy Vu Hoàn Chi cười dịu dàng, hoa đào Nam cũng cười hì hì một cách ngốc nghếch.



Mục Diễn Phong ôm đầu:



– Cậu Vu, em Sương, hai người đừng ân ái trước mặt tôi như thế… Tôi phải làm quen… làm quen trước đã…



Vu Hoàn Chi thấy thế bèn hỏi:



– Cô nương Mãn Y đâu?



Mục Diễn Phong sửng sốt, buông cánh tay đang ôm đầu xuống, trong lòng hoảng loạn:



– Ở trong phòng tôi… không phải bây giờ cậu sẽ cứu nàng ấy đấy chứ?



Vu Hoàn Chi chậm rãi vuốt ống tay áo, nói:



– Còn đợi khi nào nữa?



Mục Diễn Phong sửng sốt, chắp tay đi nhanh vài vòng tại chỗ rồi lại cúi đầu bước đến trước mặt Vu Hoàn Chi:



– Cậu Vu à, không phải tôi nói bây giờ cứu nàng ấy không tốt, nhưng ít nhất cậu cũng phải để cho tôi chuẩn bị trước… Chắc cậu còn chưa ăn sáng đúng không? Hay là chúng ta cùng ăn sáng xong xuôi rồi hẵng… Cậu Vu đâu?



Còn chưa dứt lời, Mục Diễn Phong ngẩng đầu lên đã thấy người trước mắt đâu phải Vu Hoàn Chi mà rõ ràng là Hoa Đào Nhỏ đang cười hớn hở.



Nam Sương chỉ ra phía sau hắn:



– Công tử Hoàn vừa vào phòng rồi.



– Ông trời ơi! A a a!




Lúc Vu Hoàn Chi ngưng thần vận khí, chợt nghe gian ngoài truyền đến một tiếng la hét kinh thiên địa khiếp quỷ thần, y cong khóe môi nở nụ cười.



Sau khi Mục Diễn Phong tắm nước lạnh giữa mùa đông, thay bộ quần áo khác xong rồi lại chắp tay xoay ba mươi chín vòng ở vườn Phong Hòa xong, cửa nhà giữa chợt mở đánh két một tiếng.



Cánh cửa kia giống như mở cả trái tim Mục Diễn Phong, hắn đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu mới quay lưng lại, nhìn Vu Hoàn Chi đứng ở cửa, cẩn thận hỏi:



– Nàng ấy thế nào?



– Tỉnh rồi, anh… – Vu Hoàn Chi còn chưa dứt lời, Hoa Đào Nhỏ đứng ở một góc trong sân đã hoan hô rồi xông vào phòng nhanh như chớp.



Tiêu Mãn Y cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.



Ngày tháng trong mơ rất đẹp đẽ, có Mục Diễn Phong trông nom bên cạnh, nắm tay nàng ấy, nói chút tục sự vặt vãnh với nàng ấy mỗi ngày.



Có khi cảnh trong mơ càng sâu xa, nàng ấy còn có thể trông thấy hoa đào Nam, trông thấy người thầy Hoa Nguyệt của mình, trông thấy điệu múa Kinh Loan kinh thế hãi tục ấy, trông thấy lần đầu gặp Mục Diễn Phong khi còn nhỏ.



Cảnh trong mơ quá rối loạn nên nàng ấy không phân rõ cảnh nào chính xác hơn.



Nhưng cảnh tượng trong mộng lại là thời gian tốt đẹp nhất cả đời nàng, có thầy có bạn, có người mình yêu. Nó màu trắng như đóa hoa hạnh liền đế kia.



Khi tỉnh lại, người đầu tiên trông thấy lại là Vu Hoàn Chi.



Ma đầu họ Vu tới trước bàn rót chén nước cho nàng ấy, cười nhạt bảo:



– Sương và thiếu chủ đều chờ ở ngoài phòng đấy. Cô mới tỉnh, không nên xuống giường.



Trước giờ y nhân Tiêu vẫn luôn sợ hãi vị ma đầu này, thế là nàng ấy gật đầu, cầm lấy chén uống vài ngụm, chỉ hỏi:



– Vì sao tôi lại ngủ? Đỗ Niên Niên đâu?



Vu Hoàn Chi nói:



– Cô chờ một lát, tôi gọi Sương và thiếu chủ vào.



Ngoài cửa có âm thanh quen thuộc, dường như mấy ngày nay người đó vẫn luôn bầu bạn với nàng ấy.



Mục Diễn Phong khẽ hỏi:



– Nàng ấy thế nào?



Tim Tiêu Mãn Y chợt đập mạnh, ngước mắt nhìn về phía cửa trước, nhưng người chạy vào nhanh như chớp lại là hoa đào Nam mặc áo khoác màu vàng nhạt.



Nam Sương ngẩn người trước cửa, mừng rỡ kêu lên:



– Yên Hoa!



Tiêu Mãn Y thấy nàng cũng rất mừng, quên mất lời dặn lúc trước của Vu Hoàn Chi, giùng giằng muốn xuống giường, vui vẻ nói:



– Hoa Đào Nhỏ, cô đã về rồi! Tên Diệp Nho kia không làm gì cô chứ?



Hoa đào Nam vội vàng tiến lên đón, đỡ nàng ấy về giường rồi bảo:



– Cô sắp ngủ hết ba tháng rồi. Tôi đã trốn khỏi lầu Thanh Thanh lâu rồi, còn đến thành Phượng Dương một chuyến nữa.



– Ba tháng? – Tiêu Mãn Y nghe vậy không khỏi nghi hoặc, lát sau cẩn thận ngẫm lại rồi thì thào – Đúng rồi, ngày ấy tôi bị người áo đen đánh một chưởng, sau đó liền ngủ… ba tháng… Tôi đã ngủ ba tháng?



Tiêu Mãn Y sợ đến biến sắc:



– Diễn Phong đâu?



Nam Sương ngẩn ra:



– Anh ấy ở ngay…



– A… Xong rồi xong rồi xong rồi… – Tiêu Mãn Y ngã nhào lên giường, kéo chăn che khuất mặt mình – Chưa chết được mà tôi lại ngủ mất ba tháng, thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc rồi.



Hoa đào Nam ngồi trước giường, chớp mắt nhìn nàng ấy, đoạn kéo chăn ra khỏi mặt nàng ấy, hiếu kỳ hỏi:



– Thất bại trong gang tấc gì thế?



Tiêu Mãn Y giận dữ ngồi dậy:



– Cô không biết đó thôi, lúc ấy Diễn Phong giao Đỗ Niên Niên cho tôi. Đây là lần đầu tiên chàng giao việc cho tôi, tôi nghĩ thầm nhất định phải hoàn thành vì chàng. Cho nên lúc người áo đen đến đánh tôi, tôi đã chuẩn bị chết rồi. Tôi cảm thấy dù sao Diễn Phong cũng muốn lấy Đỗ Niên Niên, tôi mà chết thì thể nào chàng cũng nhớ tôi cả đời. Cô nói xem nếu tôi không chết thì sớm tỉnh lại cướp Diễn Phong cũng được mà. Ai ngờ tôi ngủ lâu như vậy, chắc chắn Diễn Phong đã lấy Đỗ Niên Niên rồi, bây giờ bảo tôi sống thế nào đây?



Nam Sương nghe nàng ấy thao thao bất tuyệt, nhảy đông nhảy tây tự tưởng tượng ra một câu chuyện thì nuốt nước miếng giải thích:



– Thật ra anh ấy…



– Mãn Y. – Bỗng có tiếng người khẽ gọi ngoài cửa.