Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1115: Con dấu




Nghiêm Linh Trang ôm bộ đồ ngủ đi vào phòng tầm. Khi đến trước cửa phòng tắm, cô đột nhiên ngoái lại cười rạng rỡ.

Chiến Hàn Quân có cảm giác nụ cười của cô ẩn giấu thâm ý. Nhưng nụ cười mà anh đáp lại cô còn sâu xa hơn thế.

Sau khi Nghiêm Linh Trang bước vào phòng tắm, Chiến Hàn Quân mở còng tay, tức tốc bật dậy khỏi giường.

Anh lật cung cả phòng ngủ lên, dưới sự chỉ dẫn của tiềm thức, anh lần ra được két sắt được gắn ẩn trong tường. Tìm thấy hộp đựng con dấu của Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân lấy hai con dấu bên trong ra, nhưng lại bần thần nhìn chúng…

Anh sẽ làm như vậy thật ư?

Nghiêm Linh Trang đang năm trong bồn tâm, làn nước đã rửa trôi hết lớp trang điểm dày trên mặt, để lộ ra gương mặt mộc thuần khiết.

Làn da nốn nà trắng như trứng gà bóc, không kẻ mắt đánh khói trở nên linh động và hồn nhiên.

Tâm xong, Nghiêm Linh Trang mặc chiếc váy ngủ màu trắng, để xõa mái tóc dài đen nhánh còn ướt nước, như thể đã rũ bỏ hết những gai góc bén nhọn trên người, nhìn cô lúc này sao mà hiền lành quá đối.

Cô sấy khô tóc, rửa mặt thật sạch rồi đi đi lại lại trong phòng tắm với tâm trạng hồi hộp.

Không biết khi nhìn thấy cô để mặt mộc, anh sẽ bất ngờ vì vui hơn hay vì sợ hơn?

Hay có lẽ là giận dữ hơn?

Cô và bé An kết hợp với nhau gạt anh, chắc anh sẽ tức giận chăng?

Nghiêm Linh Trang biết mình không thoát được tai họa này, nhẹ nhàng mở cửa phòng tảm, chầm chậm bước ra ngoài.

Chiến Hàn Quân vội vàng cất con dấu vào túi, nhanh như chớp quay lại giường nẵm.

Đột nhiên Nghiêm Linh Trang tắt điện, đôi mắt của Chiến Hàn Quân bỗng chìm vào bóng tối “Em làm thế là sao?” Anh giận dữ.

Đang định với tay bật ngọn đèn đầu giường lên thì Nghiêm Linh Trang chợt nhảy phốc lên người anh, ôm lấy tay không cho anh bật đèn.

Trong đêm tối, Chiến Hàn Quân bật cười thành tiếng, “Tại vì xấu xí không dám để người ta nhìn thấy chứ gì?”

“Không phải.” Nghiêm Linh Trang nói khẽ.

“Thế việc gì mà phải tắt đèn?”

Nghiêm Linh Trang đáp: “Em sợ mặt mộc đẹp quá, sợ anh không kiềm chế được.

Nhưng mà hôm nay là ngày em rụng dâu.”

Chiến Hàn Quân: “.

“Tức là em đang nhắc nhở anh rằng anh với em đang chiến đấu đẫm máu hả?”

Nghiêm Linh Trang đỏ mặt, “Em thèm chiến đấu đảm máu với anh. Em sang phòng bên ngủ.”

Cô định bỏ chạy thì bị anh kéo lại, “Nghiêm Linh Trang, anh chưa già đến mức phải phòng không gối chiếc đâu”

Nghiêm Linh Trang bị anh ôm chặt vào lòng, “Anh Quân, em với anh có thể chiến đấu đâm máu, nhưng anh đừng bật đèn được không?”

Chiến Hàn Quân nhếch miệng cười khẩy đầy ranh mãnh.

Bàn tay đã vươn về phía đầu giường ấn công tắc.

Khi căn phòng sáng trở lại, Nghiêm Linh Trang cuống quýt vùi mặt vào trong lòng anh.

Nhất quyết không để anh trông thấy gương mặt cô ư?

“Nghe bảo em đẹp nghiêng nước nghiêng thành cơ mà? Lại còn sợ bị anh thấy à”

Nghiêm Linh Trang lắc đầu, “Em nói chơi thôi”

“Tóm lại là em xấu đến mức độ nào mà không có cả can đảm cho người khác thấy hả?” Chiến Hàn Quân băn khoăn thắc mắc.

Đẩy Nghiêm Linh Trang ra khỏi vòng tay, hay tay cô đã bưng kín mặt.

Khi Chiến Hàn Quân gỡ tay cô ra, bàn tay cô như thể đã gắn liền vào khuôn mặt, không thể nào tách ra được.

Vốn dĩ Chiến Hàn Quân không bận tâm đến mặt mộc của cô, thế nhưng cô giữ chặt như vậy càng khơi dậy tính tò mò mạnh mẽ trong anh.

Anh nằm chắc cổ tay cô, đột nhiên dùng sức, hai tay Nghiêm Linh Trang bị kéo ra khỏi mặt.

Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng cười như nắc nẻ của cô, ánh mắt long lanh.