Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1121: Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Upda“Chúc mừng bố, đến lúc đó thì bố sẽ là người giàu nhất ở Thủ đô Hà Nội” Nghiêm Hiểu Như nói.Bạch Thư Ốc cười càng thêm khoái chí: “Hiểu Như, con cũng có sự đóng góp đáng kể. Sau này con chính là người thừa kế của Bạch Thị”

Nghiêm Hiểu Như tưởng tượng đến tình cảnh phồn vinh thịnh vượng của Bạch Thị sau khi thôn tính Á Châu, mà cô ta lại là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Bạch Thị, liền cảm thấy cuộc sống bỗng chốc rộng mở.

Đến lúc đó, cô ta chắc chắn sẽ nghênh ngang kiêu ngạo đến thăm Nghiêm Linh Trang, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô ấy, cô ta sẽ càng mừng rỡ hơn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Chiến, Chiến Hàn Quân lái chiếc Ferrari, đi thẳng đến biệt thự Hải Thiên ở Thủ đô Hà Nội.

Tâm trạng u ám, bởi vì sắp được gặp con gái của mình, mà trở nên tươi sáng hẳn.

Khi anh bấm chuông cửa biệt thự, là Diệp Phong ra mở cửa. Chiến Hàn Quân khẽ sững sờ, khi nghĩ đến Diệp Phong và bé An ở cùng nhau, trong lòng chợt dâng lên sự khó chịu.

“Anh Nguyệt!” Diệp Phong kinh ngạc.

“Bé An đâu?” Chiến Hàn Quân hỏi với thái độ lạnh nhạt.

chapter content



Trong đôi mắt của Chiến Hàn Quân lộ sự mừng rỡ. Lúc này cuối cùng cũng hiểu được tại sao bản thân sau khi nhìn thấy bé An lại có một sự thích thú mãnh liệt như vậy.

Hoá ra bé An chính là con gái ruột của anh Tuy nhiên, khi ánh nhìn của Chiến Hàn Quân và Diệp Phong cùng lúc rơi vào trên đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài của bé An, ánh mắt của hai người không khỏi tối sầm lại.

“Đi thay đồ” Diệp Phong tối sầm mặt lại và ra lệnh.

Bé An phồng má lên lẩm bẩm: “Toàn bộ bạn nữ trong lớp cháu đều mặc váy ngắn, tại sao em thì không được? Anh Diệp Phong, anh đâu già lắm đâu, tại sao lại cổ hủ phong khiến như thế?”

“Bởi vì chân của người khác không đẹp bằng chân của em. Đôi chân xinh đẹp của em để lộ ra ngoài, sẽ khơi dậy ý nghĩ xấu xa của đàn ông tồi” Diệp Phong nghiến răng nịnh nọt rằng Cô nhóc bé An này, chịu mềm không chịu rắn.

Bé An nói: “Có anh bảo vệ em suốt 24/24 đến cả con ruồi đực cũng không thể gần em, chứ đừng nói là đám đàn ông Diệp Phong mặt mày khó chịu nói: “Kêu em đi thay thì đi thay đi, đừng có viện cớ nhiều như vậy”

Bé An thở dài và đi lên lầu. Ngay sau đó đã thay thành một chiếc quần jean màu xanh đậm và chiếc áo phông rộng đi xuống.

Chiến Hàn Quân và Diệp Phong ngồi ở trên ghế sofa, bé An ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong, hai tay như con bạch tuột ôm lấy tay của Diệp Phong.

Khuôn mặt điển trai của Diệp Phong tối sầm lại, rất muốn nổi giận, nhưng vì Chiến Hàn Quân đang ở bên cạnh, nên chỉ đành âm thầm rút tay ra.

Sau đó di chuyển về phía của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy khuôn mặt vô vọng của Diệp Phong, đột nhiên nhớ đến lời căn dặn của Linh Trang: Nếu anh thấy cảnh không nên thấy, thì đừng khiển trách Diệp Phong, bởi vì người chủ động chắc chắn là bé An.

Chiến Hàn Quân cau mày lại, cô nhóc bé An này chắc không có uống qua sữa bột kém chất lượng chứ, sao lại trưởng thành sớm như vậy?

Bé An mặt dày tiến gần về phía Diệp Phong, đôi tay lại một lần nữa ôm lấy cánh tay của Diệp Phong.

Diệp Phong nóng nảy nhảy dựng lên, trách mắng bé An: “Bé An, nam nữ thụ thụ bất thân”

Bé An vỗ ngực nói: “Anh đừng có xem em là con gái. Xem em là anh em là được rồi. Em là một nữ hán mà!”

Diệp Phong nhìn Chiến Hàn Quân với ánh mắt cầu cứu.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ khó tả.

Chiến Hàn Quân hẳng giọng nói: “Bé An, buông chú Diệp Phong ra”

Anh cố tình nhấn mạnh từ chú. Ý muốn nhắc nhở bé An không nên suy nghĩ nhiều.