*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy ông đây sẽ nhận cậu là anh hai”
Người có máu mặt nhất trong đám bạn học là Sở Vân Hà tự tin ngất trời đứng ra nói.
Thấy anh ta nói thị nhao phụ họa theo: “Tôi cũng vậy”
Chiến Quốc Việt đáp: “Tốt!”
Trong mắt của Sở Vân Hà xẹt qua một tia sáng khôn lỏi, anh ta chỉ vào chàng trai yếu nhất trong lớp: “Cậu lên đi”
Nam sinh kia lộn mèo một cái, nhảy thoắt lên trên sàn đấu.
“Chiến Quốc Việt à, cậu tính bò lên sao?
Hay để tôi ôm cậu lên cho” Nam sinh kia chế giễu.
Tức thì, các bạn học khác cười ha hả.
Vừa mới ngạc nhiên việc Chiến Quốc Việt có sức bật kinh người, còn chưa kịp quan sát trận đánh giữa Chiến Quốc Việt và nam sinh kia thì cậu ta đã hét thảm thiết rơi xuống đất.
“Tất cả lên đi” Chiến Quốc Việt đứng trên sàn cao tựa như một vị vua trẻ tuổi, khí phách hiên ngang đang bề thế nhìn thiên hạ dưới chân mình.
“Mẹ nó, thăng nhóc này có biết bản thân nói gì không? Bảo mọi người lên hết một lượt sao? Cậu ta chán sống rồi sao?”
Sở Vân Hà lên tiếng: “Ba người lên thôi, thăm dò cậu ta đã”
Bấy giờ, ba bạn học đứng bên cạnh Sở Vân Hà nhảy lên sàn đấu. Cả ba bọn họ đều là huyền thoại của trường đại học từ rất lâu, bản lĩnh võ thuật cực tốt mà ba người tập luyện với nhau như hình với bóng, sự ăn ý với nhau rất cao.
“Anh à, đáng sợ quái Chiến Quốc Việt như ma quỷ vậy. Tốc độ của cậu ta quá nhanh!” Ba người kia chật vật bò dậy đứng lên từ mặt đất, vẻ mặt kinh sợ.
Sở Vân Hà lên tiếng: “Tôi thấy rồi. Chưa nói đến kĩ năng của thăng nhóc này thế nào, chỉ bằng tốc độ của cậu ta cũng đã làm người khác khiếp sợ”
Chiến Quốc Việt ngoắc tay với Sở Vân Hà: “Lên đây đi.”
Sở Vân Hà nhảy lên sàn đấu.
Sở trường của Sở Vân Hà là khinh công, khinh công rất tốt, điều đó có nghĩa là tốc độ của anh ta cực kì nhanh. Anh ta đứng trước mặt Chiến Quốc Việt, cậu bỏ hai tay xuống bởi vì cậu biết rõ đối phó với Sở Vân Hà thì tốc độ không chiếm ưu thế.
“Ra tay đi Chiến Quốc Việt.”
Chiến Quốc Việt không do dự, bước nhanh về phía trước, dùng cách cận chiến để đánh nhau.
Nắm đấm của cậu rất dữ dội mang theo sự khát máu, cậu vung tay đấm thẳng lên người Sở Vân Hà. Sở Vân Hà bèn lợi dụng khinh công lui về sau, kéo dài khoảng cách với Chiến Quốc Việt nhưng tốc độ của Chiến Quốc Việt không thể khinh thường, vẫn như: hình với bóng đuổi sát theo anh ta.
Rốt cuộc, anh ta cảm thấy bất lực đành ứng chiến với khoảng cách gần.
Kỹ thuật chiến đấu của Sở Vân Hà rất bình thường nên chẳng mấy chốc đã bị Chiến Quốc Việt đánh mặt mũi bầm dập.
“Nhận thua đi” Chiến Quốc Việt nói.
“Đừng có mơ” Sở Vân Hà kiên cường đáp lời.
“Các bạn học đều lên cho tôi.” Sở Vân Hà ra lệnh, cả lớp ba mươi người nhảy thẳng lên sàn đấu.
Bình thường lúc tập luyện trên sân chỉ có hai người đấu với nhau cũng đã tạo ra tiếng vang lớn.