Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1139: Lạc Thanh Phương




“Cô là ai?” Chiến Hàn Quân chau mày.

Anh nhớ Nghiêm Linh Trang từng nói với mình, nhà họ Nghiêm chỉ có hai đứa con gái là cô và Nghiêm Hiểu Như. Vậy người phụ nữ tự dưng từ đâu xuất hiện gọi anh là anh rể này là ai?

Em tên Lạc Thanh Phương, là em gái của Lạc Thanh Du” Lạc Thanh Phương cười giải thích.

“Lạc Thanh Du?” Đáy mắt Chiến Hàn Quân xẹt qua vẻ nghỉ hoặc.

Lúc cái tên này xẹt qua trong đầu anh thì dường như không hề có cảm giác xa lạ Thanh An kéo kéo tay áo Chiến Hàn Quân nhỏ giọng giải thích: “Bố, tên trước kia của mẹ chính là Lạc Thanh Du!”

Chiến Hàn Quân cực kỳ kinh ngạc.

Có lẽ Thanh An không hiểu rõ tính quan trọng của tên và thân phận. Nhưng Chiến Hàn Quân lại là người hiểu ra. Nghiêm Linh Trang là con gái của nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu.

Mà Lạc Thanh Du thì nên là con gái của nhà họ Lạc ở thủ đô.

Một người chỉ có thể có một thân phận đặc biệt.

Lạc Thanh Phương đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân: “Anh rể, có thể đi chỗ khác nói chuyện không”

Chiến Hàn Quân liếc Thanh An một cái, dặn dò nói: “Thanh An, ngồi ở đây đừng đi loạn, đợi bố quay lại”

Chiến Hàn Quân nói xong liền đi qua một bên. Nhưng ánh mắt lại luôn nhìn vào Thanh An.

Lạc Thanh Phương đi theo anh qua đó, nước mắt tuôn rơi nói: “Anh rể, năm xưa khi anh và chị em kết hôn còn gây chấn động toàn thành phố. Nhưng một năm sau đó hai người liền ly hôn, năm năm sau chị gái em dẫn theo con anh quay lại thủ đô, anh liền điên cuồng theo đuổi chị ấy. Em chỉ muốn biết sau đó chị em đã đi đâu rồi?”

Trong đôi mắt ưng của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ kinh ngạc tột cùng: “Cô nói gì?”

Lạc Thanh Phương đau lòng buồn bã nói: “Nhà họ Lạc bọn em tìm chị em lâu như vậy cũng không tìm được, em nghĩ có lẽ chị em đã không còn trên đời này nữa. Anh là thái tử gia quyền khuynh thủ đô, nhà họ Lạc nhỏ bé bọn em đương nhiên không dám tìm anh lý luận, nhưng nhiều năm như vậy, anh rể, lẽ nào mỗi đêm anh nằm mơ thật sự không hề nhớ gì tới chị em sao? Người phụ nữ duy nhất đã sinh ba đứa con cho anh kia?”

Thân mình Chiến Hàn Quân run rẩy: “Ba đứa con?”

Lạc Thanh Phương bi thương thở dài nói: “Đúng ba đứa trẻ. Ngoại trừ Thanh An, còn có một đôi con trai nữa. Một đứa tên Chiến Quốc Việt, một đứa tên Thanh Tùng.

Bọn nó không chỉ lớn lên giống anh như đúc mà còn là thiếu niên thiên tài. Nhưng bọn nó lại như hoa quỳnh, xẹt qua giữa bầu trời thủ đô rồi chôn vùi hoàn toàn. Anh rể, chị gái em yêu anh như vậy nhưng chị ấy lại rơi vào kết cục gì?”

Lạc Thanh Phương lấy từ trong túi ra ba tấm ảnh đưa cho Chiến Hàn Quân, nghẹn ngào nói: “Anh xem cho kỹ đi, cô gái dịu dàng hiền thục như chị em, hai đứa trẻ thông minh xinh đẹp như Quốc Việt và Thanh Tùng, là ai khiến bọn họ biến mất, anh rể. Anh có thể thay em đòi lại công đạo không?”

Chiến Hàn Quân nhận lấy ảnh. Lúc anh nhìn thấy hình Lạc Thanh Du, khuôn mặt tràn đầy vô hại kia của cô, mềm mại cứ như một cục bông. Vừa nhìn liền biết ngũ quan của Thanh An là di truyền từ cô.

Mắt mày của cô dịu dàng như ánh trăng.

Khiến Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại sinh ra hảo cảm.

Chiến Hàn Quân gần như có thể lập tức xác định Thanh An chính là con gái Lạc Thanh Du Sau khi xem qua hình của Lạc Thanh Du, ạ šm hình thứ hai ra. Lúc Chiến Hàn Quân nhìn thấy bé trai trên hình, anh liền cực kỳ khiếp sợ.

Chỉ bởi vì đứa bé trai này có khuôn mặt thật sự như là phiên bản thu nhỏ của anh, không cần làm giám định cha con cũng biết nó là con trai anh Vẻ mặt anh lạnh lẽo, mang theo một chút âm u, lạnh lùng ngầu lòi.

Chiến Hàn Quân nhìn cậu bé liền lập tức bạo phát tình thương của bố.

Lạc Thanh Du giải thích với anh: “Đây là Quốc Việt, nó có chứng tự kỷ, không thích nói chuyện lắm”

Chiến Hàn Quân sờ khuôn mặt Quốc Việt, anh có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, trong sinh mệnh của anh thật sự từng có một đứa trẻ thế này.

Lúc Chiến Hàn Quân lấy ra tấm hình thứ ba, nhìn khuôn mặt cười tươi rói kia của Thanh Tùng, anh liền không thể kiềm chế được cảm xúc của mình được nữa, nước mắt trào ra đọng lại trong đôi mắt ưng mị hoặc kia, khiến anh càng thêm vẻ quyến rũ.