Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1160: Hy vọng của con bé đâu?




Ông cụ Nghiêm dường như phải chịu cú sốc lớn sau khi nghe thấy sự ủ rũ trong lời nói của bà Nghiêm và Nghiêm Mặc Hàn, nhất thời trong lòng của ông vô cùng buồn bực nói: “Bố biết các con thương Linh Trang, cảm thấy thương con bé vì con bé mắc bệnh.

Thế nhưng các con phải hiểu được, nếu các con làm như vậy vì Linh Trang thì con bé có thích không. Chẳng lẽ người còn sống chỉ vì miếng ăn hay sao?”

“Linh Trang cũng đâu phải là đứa trẻ dễ bị gục ngã như vậy, các con phải tin tưởng bố, con bé nhất định sẽ đứng dậy được thôi.

Không phải bây giờ bố cũng đứng lên được hay sao?”

Đây là lần đầu tiên bà Nghiêm phản đối lại ông cụ, bà ấy rơm rớm nước mắt hỏi ngược lại: “Bố, bố không phải là Linh Trang cho nên làm sao bố có thể hiểu được nỗi đau khổ của con bé. Vốn dĩ Linh Trang là một cô gái xinh đẹp, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, thế nhưng con bé lại mắc căn bệnh đó ở độ tuổi này mới là chuyện tàn nhẫn nhất. Bố, bố có thể đứng lên là do Linh Trang đã chống đỡ Nghiêm thị giúp bố, cho bố một hy vọng sống. Thế nhưng rốt cuộc hy vọng của Linh Trang ở nơi nào?”

Ông cụ Nghiêm rơi vào trầm mặc.

Nghiêm Hàn Mặc nghẹn ngào nói: “Bốn phía Á Châu đều là địch, cậu Quân cũng không thể nào giúp em gái giải quyết hết được, em gái phải chịu biết bao nhiêu áp lực như vậy, không sinh bệnh mới là lạ”

Vẻ mặt của bà Nghiêm vô cùng kiên quyết, bà ấy nói: “Mặc Hàn, con mau bế em gái về phòng của mẹ. Sau này không có sự cho phép của mẹ, thì không cho bất kì một ai đến quấy rầy con bé”

Nghiêm Hàn Mặc gật đầu như giã tỏi: “Vâng thưa mẹ”

Trận bệnh này của Linh Trang, đúng là bệnh đã tới thì tới như núi đổ.

Nhìn thấy đại hội cổ đông sắp diễn ra, Quan Vũ Minh cảm thấy vô cùng bất lực.

Tổng giám đốc Trang thì đang bị ốm nằm ở, trên giường, còn tổng giám đốc Quân thì lại biến mất không có tung tích gì.

Quan Vũ Minh dường như có thể dự đoán được đại hội cổ đông 3 ngày sau chính là thời điểm mà Á Châu phải giải thể.

Người đứng đầu công ty, đồng sáng lập là Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang sẽ tuyên bố giải thể.

Lúc này một người thiếu niên ở đại học Truyền Kỳ.

“Mẹ” Chiến Quốc Việt bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Cậu bật dậy ngay lập tức từ trên giường, lúc này cậu phát hiện cả lưng và trán đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu đã gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, cậu mơ thấy mẹ của cậu nhảy từ tầng 9 của Á Châu, còn khuôn mặt của người bố đứng ở phía sau của cậu thì vô cảm, không hề thay đổi một chút nào…

Giấc mộng thật sự vô cùng đáng sợ.

Chiến Quốc Việt hoảng sợ mở máy tính lên, đại học Truyền Kỳ chỉ cấm sinh viên không được truyền bất cứ thông tin nào ra ngoài, còn sinh viên vẫn có thể sử dụng các phương tiện để nằm được tình hình thế giới bên ngoài.

Bởi vì trước kia do Nghiêm Linh Trang quản lý cho nên ở thủ đô rất ít khi biết được thông tin sinh hoạt cá nhân của cô. Chiến Quốc Việt cảm thấy không có tin tức của mẹ là tốt nhất.

Hiện tại, ở thủ đô, đâu đâu cũng đưa tin mẹ của bị bệnh nặng, cho nên tin tức hoàn toàn biến thành năm ngày nữa đại hội cổ đông sẽ diễn ra.

Khi Chiến Quốc Việt nhìn thấy tin tức mà lòng của cậu như bị lửa đốt, tuy tuổi của cậu còn nhỏ, nhưng cậu lại rất giống bố, có khiếu kinh doanh vô cùng tốt. cổ đông bị lùi lại, rõ ràng đây chỉ là một hành vi bất đắc dĩ.

Còn thân thể mẹ của cậu, chắc chắn là nghiêm trọng đến mức không thể ra ngoài nổi.

Chiến Quốc Việt nhìn màn đêm đen kịt ở bên ngoài cửa sổ, cậu chỉ hy vọng trời mau sáng.

Thời gian diễn ra đại hội cổ đông chỉ còn 3 ngày nữa, còn cậu phải thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp ở đây.

Chờ đến khi trời sáng, cậu nhất định phải đến võ đài của phòng huấn luyện võ thuật để tiếng trống của cuộc thi tốt nghiệp sẽ vang lên.

Khi tia sáng đầu tiên của ánh bình minh xuất hiện, chợt nghe thấy tiếng “tùng” truyền ra từ đại học Truyền Kỳ.

Sau đó tiếng trống tùng tùng vang lên truyền đến từ võ đài của phòng huấn luyện võ thuật.

Tất cả mọi người trong học viện đều kinh ngạc chui ra khỏi chăn, một đám người vẫn còn đang mơ ngủ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Thiên tài mới tới ư? Ai đánh trống vậy?”

“Hình như tiếng trống từ nơi huấn luyện thì phải?”