Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1269: Đừng dẫn sói vào nhà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn đang là một người lớn từ ái tán thành nhất thời lóe lên tia sáng lạnh lẽo cực kỳ âm ngoan quỷ dị: “Dư Nhân, con nhìn người cho kỹ. Đừng có để dẫn sói vào nhà đấy”

Nhóm người Chiến Hàn Quân lúc bấy giờ đã đi đến trước mặt họ.

Ánh mắt Dư Nhân nhìn chằm chằm, săm soi khuôn mặt từng người một, không nhìn thấy khuôn mặt mình ngày ngày nhung nhớ, nỗi khao khát bỗng tan thành bọt nước, ánh sáng ẩn hiện trong đôi mắt chợt vụt tắt ngay tức thì.

“Linh Trang đâu?”

Như đang bị tổn thương rất nghiêm trọng, thanh âm vốn cao cao vui tươi bỗng chốc chùng hẳn xuống.

Linh Trang thấp thỏm mà nói: “Tôi tên Tăng Linh.”

Cố cố gắng hết sức giả giọng.

Dư Nhân nhìn Linh Trang…

Linh Trang sau khi đã ngụy trang gương mặt, mặc dù đặc điểm của ngũ quan vẫn giữ nguyên, nhưng khi đặt cùng một chỗ lại hiện ra một gương mặt hoàn toàn khác.

Dư Nhân cũng không nhận ra được Linh Trang, chỉ cảm thấy mình như bị chơi xỏ vậy, nhất thời nổi cáu lê “Cô đừng bảo cô là “Linh Trang” đấy nhé?”

Nghiêm Linh Trang giả vờ bị hù dọa, nhút nhát, run lẩy bẩy đáp: “Dạ, đúng vậy ạ”

“Cô mà cũng dám có lá gan lừa gạt tôi à?”

Dư Nhân tức đến mức không kiềm chế nổi.

Linh Trang thút thít nói: “Thưa anh, tôi không có lừa gạt anh, tôi thật sự tên Tăng Linh cơ mà”

Linh Trang vừa giải thích như thế, gương mặt tuấn tú của Dư Nhân lúc xanh lại trắng.

chapter content



Hẳn là cậu của anh đây rồi, không nhầm được.

Đám anh em trong trại nhà họ Dư nhanh chóng bao vây đám người Chiến Hàn Quân lại. Chiến Hàn Quân lại thản nhiên như thường mà dò xét Dư Sinh.

“Ông là ông chủ nhà họ Dư à?”

Dư Sinh có hơi bất ngờ. Người này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn giữ vững bộ dáng bình tĩnh đến vậy. cực kỳ có vài phần khí phách giống hệt người nhà bọn họ.

“Cậu thế mà lại không sợ chết, dám dùng điệu bộ đó nói chuyện với tôi à?”

Sự từ ái của Dư Sinh biến mất chẳng còn lại gì, gương mặt nho nhã ẩn hiện nét tàn bạo.

Dư Nhân nói: “Anh ta không phải là sợ chết, mà là không biết nơi mình sắp đi là nơi nào thôi.”

Chiến Hàn Quân cười khẽ: “Tôi mang theo gia quyến, bôn ba lao lực chạy tới nơi này cũng đâu phải là để tìm đường chết. Tôi được nhờ chuyển lời tới ông đấy: “Nhờ chuyển lời?”

Dư Nhân và Dư Sinh trố “Nói ngay.”

Tiếng Dư Sinh gấp gáp hẳn lên.

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn Linh Trang, thấy khuôn mặt cô đã bị đông cứng, trắng bệch như tuyết, đôi tay cũng lạnh cóng ất nhìn nhau theo. Đau lòng cho Linh Trang, bèn xoay về phía bố con nhà họ Dư mở lời xin phép: “Ông chủ Dư Sinh, chúng tôi đã đi cả quãng đường núi dài đẳng đẳng để đến đây, mệt mỏi rã rời cả rồi. Liệu có thể xin cho chúng tôi một nơi tá túc, một bữa cơm được không?”

Dư Sinh trố cả mắt.

Đám đàn ông con trai đứng vây quanh đua nhau cười lớn, chế giễu Chiến Hàn Quân ngu xuẩn.

Linh Trang ghét thấy kẻ khác nhạo báng anh Hàn Quân của mình, bèn thay anh Hàn vây: “Thưa ông chủ Dư Sinh, như ông cũng thấy, mắt tôi không nhìn thấy, chị lớn của tôi lại mắc bệnh nan y. Nếu không phải là vì giữ lời hứa, thay người bạn Dư Nhiên của tôi chuyển lời, chúng tôi tội gì phải lặn lội chuyến này, phải đưa mạng mình vào vòng nguy hiểm như thế này chứ.”

Lúc này đây, Dư Nhân mới chú ý đến cô gái tên Tăng Linh này, quả đã từng là một người con gái quyết đoán mạnh mẽ. Cảm giác mất mát trong lòng lại càng sâu đậm hơn, nhưng rất cực kỳ tin tưởng không một chút hoài nghị, rằng cô ta không phải Linh Trang mà anh ta yêu mến.

Dư Sinh nghe họ đến vì để chuyển tin tức của Dư Nhiên, biểu cảm trên mặt bỗng chốc trở nên gấp gáp không kịp đợi.

“Tin của Dư Nhiên ư?”