*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Tiền chạy hết mấy trại mới tìm thấy Dư Nhân ở trại số bốn mươi tám. Trong tay.
Dư Nhân cầm một chai rượu, bên người vây quanh toàn là mấy cô em xinh tươi.
“Anh Nhân à, khi nào anh mới chịu cưới em đây hả anh?”
Dư Nhân ngà ngà mà đáp: “Chờ tới khi chính cung vào cửa đã, rồi thì anh đây sẽ lập tức rước luôn mấy em vào nhà”
“Chờ đến khi vợ cả vào cửa rồi thì mấy em để anh hầu hạ tốt cô ấy đi thôi”
Dư Nhân bỗng rì rầm mà nói.
Chỉ cần Linh Trang đồng ý, anh ta nhất định sẽ bồi thường cho cô bằng tất cả khả năng mà mình có.
Mấy cô em gái thấy thế sững sờ, thi nhau đấm đấm vào người Dư Nhân: “Anh thiệt là kẻ xấu xa mà”
Dư Tiền tiến đến, trêu chọc mấy cô em gái: “Biết là anh ta là kẻ xấu xa mà còn vây như ong như bướm thế làm gì? Anh đây cũng họ Dư này, không thôi mấy em thử yêu anh xem nào?”
Mấy cô gái liếc nhìn anh ta một cái, đoạn khịt mũi coi thường: “Xí Dư Tiền buồn rầu thúi ruột!
Cậu chủ họ Dư có tốt thêm trăm ngàn lần đi nữa cũng nào có thể phân thân ra được, ánh mắt mấy cô em này sao cứ đăm đăm nhìn mỗi cậu nhà thôi thế chứ? Chẳng nhẽ làm vợ bé cậu chủ gia tộc thì sang hơn khỏe hơn làm vợ của một người đàn ông khác ư?
Dư Tỉ n đầu tiên tỏ vẻ nghỉ ngại với kiểu hôn nhân đa thê của chế độ phong kiến hãy còn tồn tại ở nơi núi rừng này đấy.
“Cậu chủ, đừng uống nữa mà”
Dư Tiền đoạt lấy chai rượu Dư Nhân đang cầm trong tay, vứt xuống đất.
Dư Nhân dữ tợn nhìn anh ta: “Đưa đây cho tôi. Tôi muốn uống tiếp.”
Dư Tiền mới nói tiếp: “Cậu chủ, đừng uống nữa. Ở trại nhà họ Dư đang có đánh nhau đ: “Có Dư Sinh ở đấy, tôi còn sợ đếch gi “Bây giờ không giống thế, sáu người du khách kia đều là những cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả ông chủ cũng không phải là đối thủ của người đàn ông kia”
Dư Nhân bán tín bán nghỉ nhìn Dư Tiền Anh ta tất nhiên là chẳng tin được chuyện bố anh ta không đánh lại những du khách kia.
Nhưng mà, chuyện mấy người khách ấy có võ khiến anh ta khá là kinh ngạc.
Người đi đến được trại nhà họ Dư nhưng lại có võ công bất phàm trong người, chính là đại ky.
“Đi, thế thì đi xem một chút”
Dư Nhân run run đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ.
Dư Tiền thấy bộ dạng của cậu chủ như thế, không nhịn được than văn thở dài.
Trại nhà họ Dư.
Sau mấy hiệp cãi vã nhau giữa Dư Sinh và Chiến Hàn Quân, ông ta bị cái lưỡi độc địa của Chiến Hàn Quân mắng xối xả dội cho mấy thau máu chó lên đầu.
Ngay khi Dư Sinh bị Chiến Hàn Quân chửi đến mức giận không kiềm nổi nữa, Dư Nhân xuất hiện.
Dư Sinh quàng lấy con trai ông ta khóc Ï ôi: “Thằng nhóc thối tha, sao bây giờ con mới về. Bố con bị thằng khốn kia chửi đến sắp tai biến luôn rồi. Dư Nhân nhìn đám bảo vệ trại nhà họ Dư, tên nào tên nấy xụi lơ dưới đất rên rỉ.
“Ai đánh cơ?”
Dư Nhân hỏi.
Tất cả mọi người đều chỉ về phía Quan Minh Vũ.
Ánh mắt Dư Nhân lướt lên lướt xuống.
người Quan Minh Vũ, quan sát vài ba bận.
Sau đấy lại quay sang nhìn thẳng vào Chiến Hàn Quân.
Trực giác nhạy bén đã nói cho anh ta, rằng người đàn ông này mới là kẻ chỉ huy chân chính của bọn người nọ.
“bố đang làm gì thế? Đồ tử đồ tôn của bố bị đánh tả tơi thế, bố không ra mặt vì bọn họ à?”