*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sân nhỏ trước cửa ngôi nhà bằng tre còn treo một tấm bảng gỗ tinh xảo sạch sẽ, trên đó có viết: Làn gió mát thoáng qua!
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang bên cạnh mình, vốn dĩ ở trong lòng Dư Nhân thì Linh Trang chính là làn gió tươi mát, Dư Nhân mong đợi cô tới, cuối cùng cô vẫn tới.
Nhưng làn gió mát vốn dĩ không tôn tại, không nhìn thấy cũng không bắt được nha!
Đời này Dư Nhân cũng đừng hy vọng có thể có được Linh Trang.
Bỗng nhiên Chiến Hàn Quân nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Linh Trang, tính bá đạo muốn chiếm cô làm của riêng nổi lên khiến anh chỉ muốn đem cô khảm vào trong cơ thể mình giấu đi.
Dư Nhân dẫn bọn họ tiến vào sân giữa của sân nhỏ nhà bằng tre, mỗi người bọn Chiến Hàn Quân chọn một phòng ngủ mình thích, cuối cùng cũng xong xuôi mọi việc đâu vào đấy.
Dư Nhân nói với Linh Trang: “Linh Trang, nếu như em còn cần gì cứ việc nói với anh.
Anh sẽ bảo người sắp xếp cho em”
Nghiêm Linh Trang khách sáo nói: “Phiền phức cho anh rồi.”
Sắc mặt Dư Nhân tối lại, lần gặp lại này anh ta cảm giác được rõ ràng mối quan hệ của Linh Trang và anh ta đang dần trở nên lạnh nhạt xa cách.
€ó lẽ là do sự xui xẻo kia đã lấy đi một Linh Trang đơn thuần hoạt bát rồi.
“Bữa tối nay, Linh Trang có muốn chúng †a cùng nhau..” Dư Nhân còn chưa nói hết câu thì Chiến Hàn Quân lại ngang ngược cắt đút anh ta.
“Phiền cậu chủ Dư mang ba bữa ăn đến sân nhà này. Cô chủ nhà tôi không làm việc, cũng không nên để anh thêm phiền toái”
Dư Nhân hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân, người vệ sĩ này cực kỳ cản trở anh ta khiến anh ta hoàn toàn không thích.
Chiến Hàn Quân lại bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Trời cũng không còn sớm nữa, cô chủ nhà tôi cần phải nghỉ ngơi rồi. Cậu chủ Dư có lời gì để mai rồi hãy nói”
Dư Nhân bực tức rời đi.
Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang vào trong ngực mình, bắt đầu ghen tuông: “Hôm nay em nói ra thân phận, ánh mắt tên nhóc thối kia nhìn em đầy ham muốn. Ông xã chính thức của em nhìn thật đau lòng, em nói xem phải làm gì đây?”
Linh Trang cười tự giễu nói: “Ánh mắt của anh ta, người mù như em không nhìn thấy được. Anh còn lo lắng cái gì chứ?”
Chiến Hàn Quân lại nói: “Anh ta vì em mà chuẩn bị trăng nhỏ gió mát, nước suối róc rách, con đường thanh bình, nếu em nhìn đương nhiên sẽ thích”
Linh Trang nói: “Sân nhỏ gió mát có đẹp nữa cũng không có vườn hoa lại không có hoa”
Chiến Hàn Quân vừa được an ủi, xoa đầu mũi của cô: “Cô nhóc này. Cũng học được phụ hoạ theo ý của người khác rồi. Nhưng mà anh rất thích.”
Linh Trang gật đầu: “Vâng”
“Còn nữa, coi như không tìm được tin tức của Thanh Tùng, chúng ta còn có thể tìm tin tức của yêu quái. Tra rõ nguồn gốc đương nhiên có thể tìm được Thanh Tùng.”
“Vâng” Linh Trang biết anh Tước nói những điều này cũng chỉ muốn trong lòng cô thấy dễ chịu hơn mà thôi.
Bữa ăn tối, Linh Trang chỉ tuỳ tiện ăn một chút rồi lên giường nghỉ ngơi.
Chiến Hàn Quân không dám để lộ thân phận vợ chồng với Linh Trang nên chỉ có thể đứng gác ở trước cửa.
Buổi đêm trên núi rất lạnh, không có ánh trăng chiếu sáng, khắp nơi đều đen thui. Chỉ có thể nhìn được đỉnh núi tuyết trảng xoá phát ra ánh sáng màu trắng bạc.
Tối nay chắc chẩn là một buổi tối không bình thường.
Dưới chân núi, một thiếu niên giả dạng mặc một bộ quần áo dạ màu đen, trên cánh tay mang bao tay có một con thắn lẫn, lấy ra lưỡi câu ném vào vách núi thẳng đứng, trông giống như linh hồn người chết vậy, ở vách đá thẳng đứng bay nhanh như tên bắn.
Trong miệng cằn nhăn: “Không phải đi trộm báu vật Mạt Thế sao? Phải đưa cả cô em Mười Ba này đi theo mình nữa chứ? Phụ nữ thật là phiền phức”