Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1296: Mất lý trí




“Cậu chủ Dư, thường ngày cậu đều là dáng vẻ của một người đàn ông tốt. Khi vào đây cậu cũng nên gõ cửa một tiếng chứ” Chị cả dù có răn dạy cũng không có sức mạnh là mấy.

Dư Nhân xoay người khóa trái cửa lại.

Linh Trang ý thức được có gì đó không đúng nên nổi giận nói: “Dư Nhân, đã trễ thế này anh còn tới đây làm gì?

Dư Nhân từng bước một đi tới gần Linh Trang, chị cả lập tức lôi Linh Trang lùi từng bước về sau.

“Em gái Linh Trang à, sắc mặt của cậu ta rất đỏ, ánh mắt cũng có hơi chút tan rã, nhìn không đúng cho lắm” Chị cả lập tức nói.

Linh Trang nói: “Em thấy rồi. Cái tên này nhất định đã mất lý trí rồi”

Dư Nhân lùi lại, trong giọng nói mang theo sỉ tình nồng đậm: “Linh Trang, anh thích em. Em ở lại đi, có được không?”

“Dư Nhân, trong tim của tôi chỉ có một mình anh Hàn Quân mà thôi. Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn sùng bái anh ấy, có thể gả cho anh ấy cũng là ước nguyện từ nhỏ của tôi. Tôi chỉ mê muội một mình anh ấy, cho dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể đi vào tim của tôi đâu. Tôi xin lỗi anh” Linh Trang nói

“Linh Trang, anh ta đã chết rồi. Quãng đời còn lại anh sẽ thay anh ta yêu em. Em yên tâm, anh sẽ không so đo việc từ đầu tới cuối trong lòng của em vẫn luôn chứa anh ta đâu. Anh sẽ giống như người kia, đem em bảo vệ lại, không cho em chịu chút xíu tổn thương nào cả”

“Anh đã sai rồi. Dư Nhân, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được anh Hàn Quân. Từ đầu tới cuối tình yêu của anh ấy vẫn luôn như vậy, cũng có thể liều mình bảo.

vệ người nhà. Một người đàn ông vĩ đại như vậy sẽ không có người nào có thể thay thế anh ấy được đâu”

Trong cặp mắt hồ ly xinh đẹp của Dư Nhân lập tức hiện lên sắc đỏ như máu, ánh mắt của anh ta từ từ trở nên ngang ngược.

“Linh Trang, em hãy quên anh ta đi” Anh †a ngang ngược ra lệnh.

“Đêm nay, anh sẽ khiến cho em quên anh †a. Từ nay về sau, anh muốn em chỉ thích một mình anh thôi.”

Linh Trang bất chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, dưới tình cảnh này, cô thật sự hoàn toàn bất lực thay vì lo lắng suy nghĩ, khiến cô nhanh chóng mất hết sức lực mà xụi lơ thân người.

Chị cả cảm nhận được trọng lượng trên người mình hơi tăng lên một xíu, chị cả cũng nhanh chóng trở nên bối rỗi bất an.

Cô ấy kéo Linh Trang liều mạng chạy trốn khắp phòng, Dư Nhân lại giống như thú dữ, không ngừng đuổi theo phía sau.

Linh Trang nghe thấy giọng nói của bảo vệ bên ngoài đang ngăn Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt lại: “Thật xin lỗi anh, cậu chủ chúng tôi đang ở bên trong làm việc. Các người không thể đi vào được”

Nghiêm Mặc Hàn lắp bắp nói: “Làm việc sao?”

Bất chợt lại giống như nổi điên gào lên: “Súc sinh. Tránh ra cho tôi, thả tôi ra. Tôi muốn vào làm thịt tên đó.”

Anh Nguyệt cũng khóc lớn: “Thân thể của chị Linh Trang nhà tôi yếu ớt như vậy, sao có thể chịu nổi sự tàn phá kiểu này cơ chứ? Dư Nhân, cái tên đáng chết này…”

Trong phòng lại có một tình cảnh khác hoàn toàn.

Mắt thấy Dư Nhân sắp bắt được các cô, chị cả lập tức gấp gáp bất chợt tỉnh táo chợt lóe lên ý nghĩ gì đó, rồi sau đó cô ấy đưa tay tất hết điện trong phòng.

“Linh Trang, em gái à, đừng sợ.” Trong đêm tối, giọng nói ấm áp của chị cả vang lên.

Linh Trang cảm giác được thân thể của mình bị chị cả kéo lên trên giường. Sau đó thế giới của cô dường như bị bao vây, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài Cô muốn kêu lên nhưng yết hầu lại không kêu ra tiếng được.

“Chị cả, chị Trong lòng cô luôn kêu hết lần này tới lần khác hai chữ này.

Trang Ngọc nhìn qua Dư Nhân đang khó mà điều khiển mình, bất chợt mở cúc áo của mình, sau đó dũng cảm bước đi tới trước mặt anh ta Thật xin lỗi anh, Dư Nhân.

Nghiêm Tranh Ngọc tôi, đời này còn sống có ý nghĩa duy nhất chính là bảo vệ em gái của tôi.

Quần áo rơi lả tả trên mặt đất.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng dâng lên, bất chợt trở nên vô cùng khô nóng.

Đau nhức dâng lên cũng khiến một giọt nước mắt óng ánh trong mỉ chị cả lăn dài.

Sau khi con thú dữ bị nhốt lâu trong người được thả ra, lý trí của Dư Nhân dần dần được kéo về.

Trong nháy mắt đó, trong đầu của anh ta chỉ một mảnh trống rỗng.

Chỉ là tùy việc mà làm tiếp nên càng vui sướng không ngừng “Đừng lo lắng, anh sẽ chịu trách nhiệm với em” Giọng nói của anh ta dịu dàng như nước chảy qua khe suối, rót vào hai bên bờ khiến cho trăm hoa đua nở.