Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1331: Mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng




Người phụ trách nhướng mắt chăm chú nhìn chín bức tranh của Bình Bình Kỳ Kỳ trên tay Chiến Quốc Việt, trêu chọc nói: “Cái này thì được tính là cục cưng gì đây? Nhiều nhất chính là tác phẩm nghệ thuật vẽ đẹp mà thôi”

Chiến Quốc Việt trong lòng rất thưởng thức ánh mắt của đối phương, lại cố làm ra vẻ huyền bí mà nói: “Có phải cục cưng không, anh cũng không thể giám định”

Vì để nâng cao giá trị của cục cưng, Chiến Quốc Việt đã đưa ra thẻ kim cương: “Chỉ cần các người có thể bảo đảm chắc chắn hoạt động đấu giá tiến hành thuận lợi thì tôi sẽ trả thù lao mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng cho các người, làm hay không?”

“Mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng?”

Người phụ trách kinh ngạc tới mức lại cẩn thận quan sát chín bức tranh lần nữa. Nhưng anh ta quả thực không phát hiện điểm mới lạ độc đáo của chín bức tranh này đầu năm nay rất khó kiếm tiền.

Nền tảng bán đấu giá của họ ai đến cũng không từ chối, kể cả với đơn hàng nhỏ. Đối phương đồng ý chỉ ra phí thù lao mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng, đây là đơn hàng lớn khó gặp trong một thế kỷ qua.

Người phụ trách đứng lên khỏi ghế, cung kính nói: “Làm, làm” Chúng tôi đảm bảo sẽ phối hợp chặt chẽ trong buổi đấu giá của cậu.”

Chiến Quốc Việt lấy một tấm danh thiếp từ trong hộp danh thiếp của cậu: “Tới lúc đó tôi sẽ liên hệ với các người.”

“Vâng”

Khi Chiến Quốc Việt rời đi, khóe miệng thầm nở nụ cười hắc ám.

Cậu đây là đang thả mồi câu cá? Không biết con cá liệu có cản câu.

Đỉnh Everest.

Dư Tiền tới chỗ Dư Sinh, báo cáo tình hình với ông ta: “Ông chủ, cậu chủ cứ ở trong phòng của góa phụ đen không chịu ra”

Dư Sinh giống như bị sét đánh, hóa đá như khäc.

Ngày trước, khi Dư Nhân không gần nữ sắc, ông ta chỉ mong sao tất cả sinh vật giống cái đều nhào lên người con trai.

Nhưng khi Dư Nhân yêu đương với góa phụ đen thì ông ta lại có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Heo vàng của nhà tôi bị góa phụ đen dụ dỗ rồi sao?” Dư Sinh run rẩy đứng dậy, vẻ mặt cũng một lời khó nói hết.

Dư Tiền trái lương tâm chúc mừng: “Chúc mừng ông chủ, ông sắp được bế cháu rồi Dư Sinh yếu ớt nói: “Có gì mà chúc mừng. Góa phụ đen kia là góa phụ, mệnh khắc chồng. Con trai tôi với cô ta, chắc chắn không có chuyện tốt”

Dư Tiền nói: “Ông chủ à, là ông ngày ngày tẩy não cho cậu chủ, nói cái gì mà góa phụ đen hy vọng có được cậu chủ, còn mỗi ngày đều ném ra cành ôliu cho cậu chủ. Kết quả khi cậu chủ vừa thấy cây ôliu trọc lóc kia trước cửa nhà góa phụ đen bỗng bị cảm động bởi lòng si mê của cô ta, mới nhất thời lao tới yêu đương với cô ta.”

Dư Sinh ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói nên lời.

“Trước đó tên nhóc thúi kia không gần nữ sắc, ngay cả một con muỗi cái cũng không chích được đến thịt của nó. Tôi sợ nó học theo mẹ nó, một lòng hướng phật, lục căn thanh tịnh, tuyệt tình tuyệt ái nên mới nhất định trăm phương nghìn kế để phụ nữ trong trại, sử dụng tất cả vốn liếng để thay đổi nó. Không ngờ, cuối cùng nó lại thua trong tay góa phụ đen. Đứa trẻ này mắt nhìn thế nào vậy?” Dư Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

Sau đó, Dư Sinh dẫn theo Dư Tiền tức giận hùng hổ đi tới nhà của góa phụ đen.

Nhà góa phụ đen. Cửa lớn sặc sỡ đang mở to, góa phụ đen ngất trên giường, nửa người ngã xuống giường.

Dư Tiền lau mồ hôi lạnh trên trán, cầu khẩn: “Góa phụ đen khắc chồng, nhưng cậu chủ nhà tôi mệnh tốt, sẽ không bị khắc”

Dư Sinh sải bước lớn vào nhà. Không thấy Dư Nhân, nhưng nhìn thấy sau gáy của góa phụ đen có dấu vết bị người khác chém bị thương, sắc mặt ông ta bỗng trắng bệch như tờ giấy, giọng nói cũng có hơi run.

“Là ai đã cướp đi cậu chủ?”

Dư Tiền nghĩ một chút rồi nói: “Ông chủ, Chiến Hàn Quân kia trước giờ là người có thù tất báo, cậu chủ cưỡng hiếp cô Linh Trang, chẳng lẽ anh ta thế này là muốn đại nghĩa diệt thân, trừng phạt cậu chủ?”

Sắc mặt Dư Sinh có hơi một lời khó nói hết.

Cho dù hai nhà Chiến, Dư trước đó có bao nhiêu ân oán, nhưng ông ta không muốn lại thêm mâu thuẫn xung đột với Chiến Hàn Quân. Bởi vì Chiến Hàn Quân là con của chị gái ruột ông ta.

Mạng của ông ta là do Dư Thiên Thiên không quản sống chết vượt qua làn lửa cứu về.

Ông ta sẽ không chất vấn Chiến Hàn Quân trước khi chân tướng sự việc chưa rõ ràng.

“Đi tìm” Dư Sinh nghiến răng nói.

Tàu hộ tống tiến hành cuộc tìm kiếm trải thảm ở Everest. Thế nhưng, Dư Nhân như thể biến mất trong không khí, không tra được dấu vết nào.

Dư Sinh bất lực ngửa mặt lên trời thở dài: “Hàn Quân à, xem ra cậu vẫn phải gặp cháu.”