Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1337: Đi thong thả không tiễn




: Đi thong thả không tiễn

Trong tình cảnh nguy nan trong lòng Dư: Sinh dậy sóng.

Đứa trẻ này rõ ràng nền tảng võ học yếu kém, nhưng lại thể hiện ra sự bình tĩnh quá mức khi giao đấu với ông ta. Hơn nữa mánh khóe của cậu ta có thể nói như đường núi mười tám vòng, dù võ học tông sư như ông ta cũng khó chống đỡ.

Thật không biết bố mẹ thế nào mới có thể nuôi dạy được ra đứa trẻ ưu tú tuyệt vời như vậy.

Chiến Quốc Việt hơi chiếm thượng phong, lạnh lùng nói: “Đi thong thả không tiễn”

Dư Sinh sao có thể nhận thua, ông ta nói: “Đội hộ vệ, xông vào cho tôi”

Chiến Quốc Việt không cam lòng yếu thế, vỗ tay.

Trong khoảnh khắc, tất cả các cửa của các hộ gia đình hai bên hành lang đều mở ra, Qủy Ảnh huy động toàn bộ lực lượng đều xông ra.

Chiến Quốc Việt hạ lệnh một tiếng: “Bắt lấy bọn họ”

Dư Sinh trợn tròn mắt.

Hơi thở của người có địa vị hiện hữu trên người Chiến Quốc Việt khiến ông ta chấn động không thôi, sự hiếu kỳ với thân phận của Chiến Quốc Việt cũng bắt đầu nổi dậy.

“Dư Tiền, rốt cuộc cậu ta là ai?”

Dư Tiền còn chưa hoàn hồn từ sau cú sốc Chiến Quốc Việt đánh thắng Dư Sinh, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói: “Ông chủ, cậu ta là Chiến Quốc Việt”

Dư Sinh mơ hồ tức giận nói: “Tôi biết cậu †a tên Chiến Quốc Việt, tôi hỏi cậu cậu ta có quan hệ gì với Chiến Hàn Quân?”

Đội hộ vệ đều nghe được âm thanh ma sát của răng vì tức giận của Dư Sinh, lần lượt đều toát mồ hôi lạnh thay Chiến Quốc Việt.

Dù gì thì người khiến ông chủ của họ bẽ mặt, hơn nữa còn là trong địa bàn của Mạt Thế, từ trước tới giờ Chiến Quốc Việt vẫn thật sự là người đầu tiên.

Nếu như Chiến Quốc Việt là tiểu bối vô danh, e là tương lai của cậu ta sẽ là một khoảng tối tăm.

Dư Tiền nói một cách tuần tự: “Ông chủ, ông không cảm thấy tính cách ngạo mạn này của cậu ta giống với ai đó sao?”

Dư Sinh hơi giật mình.

Lòng dạ nham hiểm của Chiến Quốc Việt thật sự cũng cỡ sàn sàn với ông cụ đa mưu túc trí.

“Dư Tiền, lời này của cậu có ý gì?”

Dư Sinh kích động chỉ vào Chiến Quốc Việt, nói: “Rốt cuộc cậu ta là aï2”

Dư Tiền giới thiệu nói: “Cậu ta là con trai cả của Chiến Hàn Quân”

Dư Sinh kinh ngạc.

Ngay sau đó ông ta trừng mắt nhìn Dư Tiền với vẻ căm giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau cậu không nói sớm?”

“Ông chủ, ông không có hỏi mà”

Dư Sinh buồn phiền ấn mi tâm. Rõ ràng ông ta rất muốn đối xử tử tế với người đời sau của chị gái, nhưng sự sắp đặt của ông trời luôn là tạo hóa trêu ngươi.

Để cuộc gặp gỡ của ông ta với họ luôn là màn xung đột đầy quyết liệt.

Thái độ của Dư Sinh với Chiến Quốc Việt quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bắt đầu yêu thương làm thân với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt à, ông là ông cậu của cháu. Ông cậu tới thăm bố mẹ cháu, sao cháu có thể chặn ông bên ngoài chứ?”

Chiến Quốc Việt ra vẻ kinh ngạc: “Thất kính. Hóa ra là ông cậu đại giá quang lâm.

Ông cậu huy động nhân lực tới thăm bố mẹ cháu, vất vả Cậu cố ý nhấn nhá giọng điệu khi nói từ “huy động nhân lực”.

Dư Sinh hơi sững sờ, cười lớn nói: “Ông cậu thật sự không phải tới gây phiền phức cho bố mẹ cháu. Những kẻ bất tài mà ông cậu chuẩn bị này cũng chỉ đem tới làm chỗ trút giận cho bố cháu thôi.”

Chiến Quốc Việt tuy nhỏ, thế nhưng tính cách lạnh lùng thâm trầm, bất cứ lời đường mật nào cũng đều mặc định cách ly với cậu Dư Tiền cầu xin nói: “Quốc Việt, cậu chủ nhà tôi biến mất rồi. Nếu người của Qủy Ảnh các người đã bắt cóc cậu ấy thì tôi xin cậu hãy thả cậu chủ nhà tôi, tôi nguyện ý thay cậu ấy đền tội với bố mẹ cậu”

Chiến Quốc Việt biết ý đồ tới đây của họ, cậu nghiêm túc nói: “Chuyện biến mất của Dư Nhân không liên quan với bố mẹ tôi”

Dư Tiền thì ghé miệng bên tai Dư Sinh, khẽ nhắc nhở: “Ông chủ, sự nham hiểm của Chiến Quốc Việt, đó là vì trò giỏi hơn thầy, tuyệt đối không thể tin lời của cậu ta”

Dư Sinh thì lại cảm thấy sự lão luyện thành thục, lời nói cử chỉ của Chiến Quốc Việt có không phù hợp. Nghĩ rằng đứa trẻ này đã có thể tự quyết định làm chủ từ nhỏ thì mới có thể nuôi dưỡng được sức mạnh quyết đoán phi phàm này.

Ông ta rất tin tưởng không nghi ngờ lời của Chiến Quốc Việt.

Có điều, vụ mất tích của Dư Nhân lại trở thành một chuyện chưa thể giải quyết. Trái tim của người bố già là Dư Sinh đã trở nên lo âu.

“Nếu đã không ở đây, vậy chúng ta hãy tìm ở nơi khác.” Dư Sinh có hơi cô đơn nói.