Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1347: Câu trả lại con cho tôi




Chị Bảy nhắc nhở người thanh niên nói: “Vừa rồi khi tôi tra tấn cô ta, có dùng chút biện pháp mạnh. Nhưng có vẻ như cô ta không sợ những cách tra tấn đó của tôi. Tôi nghĩ rằng nỗi sợ hãi sâu bên trong lòng cô ta có lẽ không phải là nỗi đau bên ngoài cơ thể, mà là nỗi sợ

Người thanh niên hơi sửng sốt, rất bất ngờ. Còn tưởng rằng dù kia là người nhát gan như chuột, nhưng đối mặt với sự tra tấn của chị bảy lại có thể không sợ hãi chút nào.

Xem ra là cậu ta biết quá ít về cô. Khi người thanh niên đi tới phòng bên cạnh, em chín Hoa Vô Ưu cũng đi theo. Người thanh niên đẩy cửa vào, em chín lại ôm hai tay giống như môn thần đứng ở cửa. Người thanh niên đi tới trước mặt Nghiệm Linh Trang: “Cô tìm tôi sao?”

Linh Trang cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt từ trên mặt đất ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp không cách nào tập trung giờ phút này tràn ngập sự căm phẫn.

“Cậu thật sự là Yêu Nghiệt sao? Linh Trang hỏi. Thiếu niên suy nghĩ một chút, cực phẩm yêu nghiệt, viết tắt là yêu nghiệt. Liền gật đầu: “Ừm.”

Linh Trang bỗng nhiên kích động nhào về phía cậu ta, tựa như một con báo không thể khống chế được, mang theo oán giận bất chấp tất cả, gào thét: “Tôi phải giết cậu.”

Người thanh niên nhanh nhẹn né tránh, Linh Trang chật vật nhào xuống đất. Trán đập xuống sàn nhà, trong nháy mắt máu chảy ra, đầu óc mơ mơ màng màng.

Người thanh niên liếc ánh mắt khinh thường nhìn Linh Trang nằm liệt trên sàn, chẳng thèm quan tâm nói: “Một người vừa mù vừa tàn phế như cô mà lại muốn giết tôi sao?”

Linh Trang tức giận đến mức hung dữ, phẫn nộ nói: “Cậu trả lại con cho tôi”

Có lẽ là vô cùng tức giận, lượng hoóc môn adrenaline trong cơ thể tăng vọt, làm cho Linh Trang bỗng nhiên sinh ra rất nhiều khí lực, cô lại đứng dậy một cách khó khăn, vung nắm đấm về phía người thanh niên.

Cô vốn đã là người học võ, hơn nữa căn bản không hề mềm yếu. Người thanh niên không ngờ cô có thể đứng dậy nhanh như vậy, một nắm đấm mạnh mẽ kề sát bên mặt. Thiếu niên che mặt tuấn tú, đẩy cô xuống đất, giận dữ quát: “Cô phát điện cái gì vậy?”

“Phải, tôi điên rồi. Cái ngày mà cậu đưa con tôi đi, tôi còn điện hơn. Câu trả con cho tôi, trả con cho tôi. “Linh Trang khóc lóc điên cuồng.

Người thanh niên ngây ngốc tại chỗ. Trong chốc lát lại quên mất phản kháng. Linh Trang liền dùng móng tay khắc thật sâu vào mu bàn tay cậu ta, vẽ ra từng đường máu sâu. Người thanh niên lại giống như thật sự không biết đau đớn, chỉ là như người mất hồn khóc nức nở nói: “Cô đang tìm con sao?” Linh Trang giờ phút này cảm thấy đau lòng chỉ muốn khóc lên thật lớn.

Từ ngày Bé Tùng mất tích, cô luôn giấu nỗi bị thương trong lòng, không dám khóc, không thể khóc. Bởi vì cô ấy phải giữ vững ngôi nhà tan vỡ bằng sự kiên cường của mình.

Nhưng giờ phút này, khi đối mặt với thủ phạm gây ra bi kịch cho cô, cô lại dỡ bỏ ngụy trang, khóc đến chết đi sống lại. Trái tim lạnh như băng của người thanh niên cũng không biết vì sao lại trở nên tan chảy.

Cậu ta đỡ Linh Trang dậy, nhưng Linh Trang đau lòng từ chối, nỗi bị thương trong lòng đã sớm lan truyền ra cả cơ thể cô, cô vừa đứng lên, liền ngả nghiêng ngã xuống.

Người thanh niên có chút thấp giọng nói: “Con của cô cũng mất tích sao?”

Trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Linh Trang hiện lên nụ cười cay đắng: “Con của tôi không phải mất tích, là bị cậu cố ý cướp di.”

Người thanh niên nhớ tới quân tình điện có rất nhiều trẻ con, đều là sư phụ rất không nói lý mà cướp về.

Nhưng mà, sư phụ nói: nhà của những đứa trẻ này là không hoàn chỉnh, để chúng sống ở trong những gia đình đó ngược lại sẽ không tốt cho chúng.

Giống như cậu ta, nếu sư phụ không thu nhận cậu ta, cậu ta có thể mãi mãi sống trong sự thù hận với Mạt Thế, lại vĩnh viễn không có khả năng báo thù cho mình, vĩnh viễn không cách nào tiêu trừ hận thù mãnh liệt trong lòng.

“Dáng vẻ này của cô chắc chắn là không thể chăm sóc được con mình. Chúng tôi đã đưa thằng bé đi, chúng tôi cũng là muốn tốt cho nó thôi. Người thanh niên thản nhiên nói.

Linh Trang phẫn nộ cáo buộc tội lỗi của yêu nghiệt: “Nếu không phải cậu cướp con của tôi đi, tôi sẽ khóc đến mù đôi mắt này sao? Nếu không phải lo lắng về sự an toàn của thằng bé, tôi sẽ mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ đến cuối cùng mắc căn bệnh đáng sợ này sao?”