Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1359: Âm mưu của Dư Nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dư Nhân lại nói: “Hơn nữa, Chiến Quốc Việt là một con búp bê gà mờ, nó có thể cầm binh đánh giặc hay không còn chưa biết những chuyện khác thì cũng đừng bàn tới.

Ông nội tuỳ tiện đem đội hộ vệ cho nó mượn, nếu không cẩn thận toàn bộ quân sẽ bị sẽ giết chết, không phải ông nội làm phụ lão hương thân thất vọng sao?”

Lời nói của Dư Nhân nhẹ nhàng nói, nhưng lúc nói rõ lợi và hại thì mang theo khí thế không khoan nhượng.

Ông cụ liếc mắt nhìn Chiến Quốc Việt, tuy rằng Quốc Việt cho người ta cảm giác trưởng thành hơn tuổi, nhưng tuổi thật chỉ là mười bốn tuổi.

Nếu như dẫn đầu một đám binh lính tinh nhuệ, e rằng Chiến Quốc Việt sẽ không khuất phục được bọn họ.

Nếu để cậu bé dẫn đầu một nhóm binh lính tầm thường, e rằng sợ là làm lỡ dở tài của Chiến Quốc Việt.

Ông cụ do dự không thôi Chiến Quốc Việt đột nhiên đứng lên, thanh cao ngạo nghễ nói: “Ai nói tôi dẫn binh thất bại?”

chapter content



Dư Niên kinh ngạc đến mở miệng ngây.

người, thái độ mạnh mẽ làm việc mà không cần đến sự giúp đỡ của người khác của Chiến Quốc Việt, so với cậu bé khi còn nhỏ quả là không có sự khác biệt.

Quả nhiên là chắt trai ở bên ngoại “Ha ha, Quốc Việt, ông cố thích khí chất kiêu ngạo mạnh mẽ của cháu. Được rồi, ông cố lập tức thu xếp vượt ải cho cháu.”

Dư Nhân giả nhân giả nghĩa vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Chiến Quốc Việt, tốt lắm, chẳng qua tôi sẽ nói những lời không hay trước, nếu như muốn vượt ải, tôi sẽ không nể tình mà giữ mặt mũi cho cậu đâu.”

Dư Nhân cố ý giơ lên móng tay tróc vảy, ánh mắt vô cùng hung bạo.

Chiến Quốc Việt hơi giật mình, lần này gặp được Dư Nhân, không hiểu sao khí chất quý tộc nhẹ nhàng như ngọc của người này lại bị khí chất sát khí cứng rắn che dấu hoàn toàn. Cứ như thể cậu đào mồ mả tổ tiên của gia đình anh ta.

Nhưng rõ ràng là Dư Nhân đã thiêu huỷ nhà họ Chiến của cậu, ân oán giữa bọn họ coi như là bắt đầu rồi, Dư Nhân nợ cậu rất nhiều Chiến Quốc Việt ngẩng mặt cao ngạo nói: “Quan trọng nhất là chú nên bảo vệ cái mạng nhỏ của chú trước. Đến lúc thua rồi thì đừng nói tôi lấy mạnh hiếp yếu.”

Sắc mặt của Dư Nhân liền trở nên xám xịt, Chiến Quốc Việt mở miệng nói, thật sự là không hề giữ mặt mũi cho người khác.

Dư Niên hạ lệnh cho sơn trại của nhà họ Dư lập ải Dư Nhân muốn làm cho Chiến Quốc Việt xấu hổ, vì vậy anh ta muốn làm một sắp xếp một số thủ đoạn ở trên khán đài của sấm quan trại, cho nên anh ta hiếm khi tự đề cử mình đi lập ải.

Dư Niên cũng hi vọng hai bên dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp, và bọn họ sẽ phá lệ ủng hộ “lòng tốt” của Dư.

Nhân: “Đi đi. Có cháu tự mình chỉ đạo bọn họ, hiệu suất làm việc cũng sẽ cao hơn, đợi Quốc Việt sau khi đến vượt ải cũng nhanh mà mang binh xuống núi đi trợ giúp anh họ của cháu”

“Vâng, ông nội.” Dư Nhân cười âm hiểm, nhận lời.

Sau đó mang theo tiền rời đi Nhân lúc rảnh rỗi này, Dư Niên cùng với đứa chất trai ngoan nói chuyện.

“Quốc Việt, Thanh An, nói cho ông cố biết, các cháu lần này lên núi mượn binh là chủ ý của ai vậy?”

“Là mẹ” Thanh An buột miệng.

Dư Niên hơi choáng váng, trong lòng tràn ra cảm giác mất mát: Ban đầu ông ta cho rằng việc mượn binh lính là ý tưởng của cháu trai tốt Chiến Hàn Quân của mình. Điều đó có nghĩa là Chiến Hàn Quân không còn sự thờ ơ và ghẻ lạnh với người ông mà anh vốn đã xa cách, và hai ông cháu bọn họ có hi vọng làm sáng tỏ sự hiểu lầm trước đây của bọn họ.