Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1361: Bố dượng?




Dư Nhân nghiêm mặt đi vào đài vượt ải, phân phó nói: “Thăng nhóc Chiến Quốc Việt kia có chút bản lĩnh. Nếu không muốn thể diện của các người bị vứt hết thì đài vượt ải này nên đưa cho tôi sắp xếp.

“Cậu chủ, đài vượt ải lúc trước có mười tám ải. Với năng lực của Chiến Quốc Việt, xông vào mười cái cũng không có vấn đề gì. Sao không đem mười cái phía trước huỷ đi, trực tiếp để cho cậu ta bắt đầu từ cái thứ mười một, để cho.

cậu ta ngay cả một cửa cũng không qua được, đến lúc đó xem cậu ta còn có thể kiêu ngạo như thế nào?”

Dư Nhân vuốt cằm rồi gật đầu: “Ý kiến hay đấy”

Nghĩ đến lúc Chiến Quốc Việt dễ dàng bắt cóc anh ta đem đến bên hang động ở trên sườn núi, Dư Nhân cho dù không muốn cũng thừa nhận, anh ta không thể không đối diện với sự thật: tài nghệ của Chiến Quốc Việt vượt xa anh ta.

“Dư Tiền, cậu đi mời mười vị trưởng lão của Trại nhà họ Dư đến đây trấn giữ. Tôi cũng không tin, có mười vị trưởng lão trấn giữ. Thằng nhóc thối kia có thể thành công mà vượt ải.”

Dư Tiần cười một cách giảo hoạt: “Cậu chủ, lần này anh phải dạy dỗ thằng nhóc Chiến Quốc Việt kia thật mạnh tay, sau này cậu ta cũng không dám kiêu ngạo ương ngạnh ở trước mặt anh nữa”

Dư Nhân tà mị nói: “Đấu với tôi sao, cậu ta còn non lắm.”

Vào lúc Dư Nhân vắt kiệt cả óc để nghĩ cách đối phó với Chiến Quốc Việt, thì Chiến Quốc Việt lại nhìn xa xăm về phía hoàng hôn, trong nổi lên những lo lắng về bố mẹ.

Cũng không biết, lúc cậu không ở bên cạnh bố mẹ thì cái tên Monster kia có tìm bố mẹ cậu gây phiền phức không.

Quận Đào Hoa.

Một sợi dây thép dài mảnh đang được.

kéo ngang qua màn trời đen kịt.

Một thân ảnh nhẹ nhàng linh hoạt giống như mèo, bước nhanh ở phía trên dây thép.

Ở một góc tối, có một đôi mắt quỷ dị, chăm chú nhìn không chớp mắt vào bóng.

người chạy như bay trên sợi dây thép, nhoẻn khoé môi hiện ra nụ cười lạnh.

Lại nhìn lại, mới phát hiện bóng dáng nhanh nhẹn kia trèo lên vách tường như con thắn lẫn, bàn tay đeo bao tay kết dính, tốc độ di chuyển nhanh như chớp, như bóng sáng trong gương.

Cuối cùng, dừng lại ở trước tấm màn màu hồng nhạt, kề tai sát vào để nghe rõ động tĩnh ở bên trong, sau đó không một tiếng động đẩy tấm màn ra, xoay nhẹ người bước vào trong.

Lúc Thanh Tùng nhìn thấy hình ảnh ở trên giường, toàn thân liền cứng đờ.

Thượng tướng Mạt Thế kia lại ôm lấy mẹ cậu, lặng lẽ ngồi trên giường….

Thanh Tùng che lại tầm mắt, lẩm bẩm trong lòng: “Không nên thất lễ!”

Mẹ thế mà lại tìm cho cậu bố dượng ư?

Hơn nữa người này lại là thượng tướng Mạt Thế?

Chuyện này hoàn toàn làm cho Thanh Tùng bị đả kích, thượng tướng Mạt Thế là hung thủ giết bố, làm sao mà mẹ có thể gả cho thượng tướng Mạt Thế này?

Ánh mắt diều hâu của Thanh Tùng tràn ngập lửa giận, ánh mắt oán hận nhìn vào Chiến Hàn Quân.

Cậu dám khẳng định, người đán ông này tiếp cận mẹ nhất định là không có ý tốt?

Một thanh phi tiêu trừ trong ống tay áo trượt xuống, cậu gắt gao nắm chặt trong tay.

Thanh Tùng rón rén bước về phía Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân gắt gao ôm lấy Nghiêm Linh Trang, nhẹ nhàng dựa cảm vào cái đầu nhỏ của Nghiêm Trang Linh, ánh mắt dịu dàng mang đầy những tình cảm thầm kín.

Thanh Tùng giơ tay lên, mũi nhọn của con dao loé lên ở trong phòng.

May mắn là Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang là người mù, mới không phát hiện sự nguy hiểm đang kề cận mình.

“Linh Trang, sao em không nói lời nào, có phải là đang suy nghĩ về Thanh Tùng của chúng ta”

Giọng nói của Chiến Hàn Quân dịu dàng như nước.