Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1390: Nhẹ nhõm




“Không phải là anh thích cảnh tuyết nước Bắc sao? Cảnh tuyết đẹp nhất ở Bắc Cảnh là trên đỉnh Núi Châu Phong. Không phải lên Núi Châu Phong là sẽ được như anh muốn sao?” Chiến Hàn Quân chế nhạo Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần anh Hàn Quân có thể đứng về phía cô, vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều.

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt còn có rất nhiều lý do để phản đối, nhưng cuối cùng đều bị Chiến Hàn Quân mạnh mẽ đè xuống.

“Đừng bao biện cho sự hèn nhát của mình. Cứ quyết định như vậy, ngày mai lên Núi Châu Phong.”

Nghiêm Mặc Hàn yếu ớt nói: “Năm mới còn phải liều mạng cùng một đám người, chỉ mong trái tìm bé nhỏ của tôi có thể vững vàng cho đến ngày xuống núi.”

Sau khi tất cả mọi người rời đi, hai tay Linh Trang xuyên qua hông của Chiến Hàn Quân, dịu dàng ôm Chiến Hàn Quân, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Anh Hàn Quân, cám ơn anh nhất trí với quyết định của em”

Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân nở một nụ cười hài lòng: “Đã lâu rồi không ôm anh như thế này”

Linh Trang ngây người, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng: “Anh Hàn Quân, bây giờ anh càng lúc càng sẽ không nắm bắt trọng điểm”

Chiến Hàn Quân lại nói: “Nói bậy, bây giờ anh mới học được cách bắt trọng điểm”

Linh Trang cười rộ lên, cười cảm khái nói: “Em biết trong lòng anh không vui khi lên Núi Châu Phong, chỉ là anh không muốn làm trái ý em. Anh Hàn Quân, anh phải chịu tủi thân rồi Cằm Chiến Hàn Quân đặt trên đầu của cô, nghiêm túc nói: “Anh không tủi thân. Chị cả là cô gái tốt, chị ấy xứng đáng với lòng tốt của chúng ta”

Linh Trang hơi ngoài ý muốn, nhảy nhót nói: “Ngay cả một người đàn ông lạnh lùng như anh cũng cho rằng chị cả tốt, nói vậy Dư Nhân cũng sẽ công nhận chị”

Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Vậy cũng chưa chắc.”. Đọc thêm nhiều truyện ở ++ Tr ùmTruyện. com ++

“Vì sao?”

“Anh cảm thấy chị ấy tốt, là bởi vì chị ấy t với em. Này gọi là yêu ai yêu cả về. Dư Nhân yêu em… Lại không phải yêu ai yêu cả đường đi lối về”

Linh Trang: “…”

Chiến Quốc Việt đang thu dọn hành lý của cậu đâu vào đấy. Bé Tùng bị còng vào cột đầu giường, hai mắt lim dim, lông mi dài rũ xuống, suy nghĩ rất nghiêm túc.

“Không muốn lên đỉnh Núi Châu Phong sao?” Chiến Quốc Việt hỏi.

Bé Tùng vô tình nói: “Ù”

Cậu đã từng bắt cóc Dư Nhân, còn cắt móng tay của anh ta, nếu Dư Nhân nhận ra cậu, cậu chắc chắn sẽ bị làm thành thịt xông khói khô.

“Sợ Dư Nhân trả thù em?” Chiến Quốc Việt thản nhiên hỏi.

Bé Tùng kinh ngạc đến ngây người nhìn Chiến Quốc Việt: “Làm sao anh biết anh ta sẽ trả thù em?”

Chiến Quốc Việt nói: “Anh ta nhận ra em, nên gây khó khăn đủ đường với anh ở trên đỉnh Núi Châu Phong.”

Bé Tùng lo lắng: “Anh không sao chứ?”

Quốc Việt lườm cậu: “Anh đứng sờ sờ ở trước mặt em đây mà em còn lo lắng anh có chuyện? Đồ đần”

Bé Tùng: Còn không phải là bởi vì cậu quá quan tâm Quốc Việt, quan tâm sẽ bị rối loạn mà.

“Có thể nói cho em biết sao Dư Nhân làm khó dễ anh không?” Bé Tùng bỗng nhiên tràn đầy phấn khởi hỏi