Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1404: Mẹ không thích hai đứa đánh nhau




Quốc Việt không thích cậu mình vì trợ giúp mình mà cô lập Thanh Tùng đáng thương, lập tức nổi giận với Nghiêm Mặc.

Hàn: “Chuyện của cháu cậu đừng có xen vào”

“Cái đứa nhỏ này sao vô lý thế, cậu thấy cháu không đánh lại nó nên mới giúp đỡ “Nói bậy, cháu sao lại không thể không đánh lại nó?” Chiến Quốc Việt không phục.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cờ trên người cháu nhiều hơn thằng bé”

Chiến Quốc Việt tức giận: “Cái đó không phải là đánh giá thẳng hay thua cuối cùng, đối với võ giả, muốn thắng thì phải đánh ngã đối thủ xuống đất”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt trố mắt nhìn nhau: “Đây là muốn không chết không dừng sao?”

Còn muốn đánh thế nào nữa?

Ngay khi Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt luống cuống tay chân, Linh Trang bỗng nhiên đến thăm.

Anh Nguyệt thấy Linh Trang từ xa xa đi tới liền vội vàng vẫy tay gọi cô: “Chị Linh Trang.”

Hai đứa trẻ Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đang đánh nhau dữ dội đột nhiên vô cùng ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha đã bị tàn phá không chịu nổi.

Nghiêm Mặc Hàn trợn mắt há miệng: “Mẹ nó! Vừa rồi cậu cạn nước miếng khuyên nhủ hai đứa, cũng không khuyên nổi, Linh Trang vừa tới một cái, hai đứa bây liền sợ hãi thành cái dạng này sao?”

Linh Trang đứng ở cửa cười khúc khích, thấy cánh cửa bị phá hư, trong phòng lại lộn xộn như một bãi chiến trường liền trợn mắt “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Em tới đúng lúc lăm, hai thắng nhóc này.

đang đánh nhau đấy” Nghiêm Mặc Hàn tràn trề hứng thú tố cáo: “Suýt chút nữa phá hủy luôn cả nóc nhà.”

Linh Trang nghiêm mặt bước vào, Quốc.

Việt và Thanh Tùng không muốn để cho mẹ thấy hai tay đã máu thịt lẫn lộ liền ăn ý dán sát vào nhau, chắp hai tay sau lưng, “Mẹ ơi, bọn con chỉ đang bàn luận võ công thôi ạ” Chiến Quốc Việt không muốn mẹ lo lẳng liền nói dối.

Linh Trang đưa tay ra, ra lệnh: “Đưa tay cho mẹ”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng lại lần nữa vô cùng ăn ý đưa cái tay không mang còng tay ra.

Linh Trang đen mặt: “Tay kia.”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng chần chờ trong chớp mắt rồi ngoan ngoãn vươn tay ra.

Linh Trang thấy hai cổ tay bị còng tay siết chặt khiến máu thịt lẫn lộn, trong lòng vô cùng đau lòng, nước mắt lập tức chảy ra “Tại sao hai đứa lại đánh nhau?” Linh Trang nghẹn ngào hỏi.

Chiến Quốc Việt không muốn cho mẹ biết, cậu liều mạng muốn thắng Thanh Tùng là vì muốn chặt đứt tâm tư trốn đi của Thanh Tùng.

Mà Thanh Tùng lại càng không muốn để cho mẹ biết, cậu liều mạng muốn thắng Chiến Quốc Việt chính là vì muốn xem thử.

khả năng bỏ trốn của mình có cao hay không.

Vì thế hai đứa bé đều cùng nhau im lặng.

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt bao che con cái liền chỉ vào Thanh Tùng: “Là thẳng nhóc này ra tay trước, Quốc Việt chẳng qua chỉ là tự vệ mà thôi”

Thanh Tùng cúi đầu không nói, cậu và mợ bài xích cậu bé như thế khiến trong lòng cậu bé rất đau đớn.

Chiến Quốc Việt hung hăng trợn mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt một cái, lanh lảnh nói: “Mẹ ơi, là con ra tay trước Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt khó tin trợn mắt nhìn Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc.

Việt, chúng ta chỉ vì sự an toàn của cháu, cháu coi trọng cái chết hơn bạn bè, sớm muộn gì cũng sẽ bị nó hại chết.”

Nước mắt Linh Trang rơi lã chã, nghẹn ngào nói: “Hai đứa chắc biết, mẹ vô cùng không thích hai đứa đánh nhau.”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng thấy mẹ khó chịu, vội vàng cúi đầu nhận sai: “Con sai rồi”

“Con sai rồi”

Linh Trang lúc này mới nín khóc mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe dò hỏi: “Quốc Việt, chìa khóa còng tay ở đâu?”