Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1412: Chỉ lần này thôi




Cả ba người nghe được tiếng bố ho khan, cố tình nhắc nhở “E hèm, chú ý”, nên không cãi cọ gì nữa.

Lúc này Thanh An đã phục hồi lại tinh thần, mừng như điên: “Vừa rồi tất cả mọi người đã giơ tay bỏ phiếu rồi nha. Cho nên, nhà chúng ta nhất trí có thể yêu sớm đúng không?

Chiến Hàn Quân bất lực nói: “Lần sau không được lợi dụng nước mắt để lợi dụng mẹ con đó nha”

Thanh An tự chúc mừng thẳng lợi của bản thân, tiện tay cầm lấy bình rượu coi như microphone, bắt đầu hát vang.

“Tôi cười tự mãn, tôi cười tự mãn.

‘Sắc mặt Chiến Hàn Quân càng lúc càng đen thui.

Linh Trang cũng hát: “Lòng anh trăm bề khó đoán, đến em cũng đoán không raI”

“Nhưng em có thể cảm nhận được sự dịu dàng qua đôi mắt anh”

“Em yêu anh nào đâu phải chỉ mới hai ba ngày…..”

Chiến Hàn Quân trầm ngâm nghe Linh Trang hát, bỗng nhiên quên hết phiền não.

Chiến Quốc Việt nhìn bố, thấp giọng lấm bẩm nói: “Bố, bố lại không có nguyên tắc nữa rồi, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng trở lại chế độ mẫu hệ, nữ quyền tối thượng, đến lúc đó bố có chịu đựng được không?”

Chiến Hàn Quân nhìn hai mẹ con Linh Trang đang khoác vai nhau, quả quyết nói: “Các con cứ yên tâm, chỉ một lần này nữa thôi. Lần sau sẽ tuyệt không nuông chiều dung túng hai người phụ nữ trong nhà này nữa”

Chiến Quốc Việt lúc này mới an tâm trở lại.

Linh Trang cùng Thanh An tự hát các ca khúc rock and roll hai người tự sáng tác, Chiến Hàn Quân lắng nghe giọng hát mộc mạc của Linh Trang, những câu hát đó bỗng làm anh nhớ lại kỉ niệm ngày xưa.

Lúc anh và Linh Trang trải qua bao kiếp nạn, đồng thời cũng đem rất nhiều ký ức tốt đẹp đáng giá, đáng trân trọng.

Thôi thì anh cũng phải thừa ni sớm cũng không phải hoàn toàn xấu.

“Mẹ hát hay quá.” Chiến Quốc Việt kinh ngạc cảm thán nói Chiến Hàn Quân cố nhịn cười sung sướng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc Cuối cùng Linh Trang của anh cũng trở lại là cô của ngày xưa, chân phương không vướng khổ đau, tận hưởng niềm vui sướng.

Sau khi Linh Trang và Thanh An hát xong, Thanh An bỗng nhiên đi đến trước mặt Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt, kéo bọn họ kéo đến sân biểu diễn.

Còn Linh Trang cũng kéo Chiến Hàn Quân lên Sau đó, ba người cùng nhau nhảy một điệu nhảy đường phố vui vẻ: “Tình yêu là vô bờ bến Ai cũng nhảy lắc lư, hát ca vui vẻ, chấn động cả ngôi nhà Cả trấn Thanh Mai chia sẻ niềm vui là yêu sướng cùng gia đình Chiến Hàn Quân, giống như cánh chìm nhỏ, mang âm thanh bay thẳng đến biệt thự của Dư Nhân.

“Dư Tiền, sao trấn Thanh Mai có âm thanh gì lớn như vậy nhỉ?” Dư Nhân hỏi.

Dư Tiền cười nói: “Trấn Thanh Mai thường hay có âm thanh bọn trẻ con vui vẻ nói cười, còn có tiếng xoong nồi phụ họa, nghe giống như là tổ chức biểu diễn. Cậu chủ, cậu có muốn đi xem náo nhiệt hay không?”

Dư Nhân ghen tị nói: “Chiến Hàn Quân từng đó tuổi đầu rồi, mà lại còn đi theo bọn nhỏ náo loạn với bọn nó à?”

Dư Tiền nói: “Không chỉ có cậu Quân làm loạn, mà ngay cả cô Trang bình thường đoan trang rụt rè, hôm nay cũng rất vui vẻ, tiếng hát của cô ấy thỉnh thoảng cũng truyền đến đây. Cậu chủ, hóa ra tiếng hát cô Trang cũng rất êm tai”

Dư Nhân ngạc nhiên nhìn Dư Tiền, tên này không biết Nghiêm Linh Trang là điều cấm ky của anh ta sao?

Anh ta không muốn nghe tin tức từ cô, tin tức xấu sẽ làm anh ta lo lắng cho cô. Tin tức tốt sẽ làm anh ta càng khát khao cô, càng hướng về cô.

Nghe được giọng hát cô, làm trong lòng anh ta dấy lên một sự ghen tị, đáng tiếc là giọng hát êm tai đó chỉ nguyện ý vì Chiến Hàn Quân mới cất lên.

Anh ta thật sự ghen ghét Chiến Hàn Quân.

Trưa hôm nay, Dư Nhân quả thực sống một ngày bằng cả một năm.

Cuối cùng anh ta bực mình quyết định: “Dư Tiền, tôi muốn chuyển nhà”

“Cậu chủ, cậu muốn dọn đi nơi nào?” Dư Tiền hỏi.

“Cách nơi này càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ nhìn thấy Chiến Hàn Quân ở trước mặt” Dư Nhân cần răng nói Dư Tiền suy nghĩ nói: “Nếu vĩnh viễn không muốn thấy Chiến Hàn Quân, vậy thì chỉ có xuống địa ngục thôi”