*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ mặt sự bất đắc dĩ: “Ai”
Chiến Quốc Việt nhanh chóng cùng Bé Tùng đi tới trước cửa biệt thự của ông cụ.
Người gác cửa chạy nhanh hướng ông cụ bẩm báo tin vui: “Ông cụ, là hai vị cậu chủ nhà họ Chiến tới chơi.”
Ông cụ vui mừng khôn xiết, chạy nhanh để chung trà trong tay buông xuống, vội vàng bước nhanh về phía cửa.
“Ha ha, Quốc Việt, Bé Tùng, trận gió nào đem hai tiểu tử thối các cậu tới đây vậy. Tới tới tới, mau tiến vào, ông cho các con ăn ngon”
Chiến Quốc Việt cùng Bé Tùng vào nhà, mới vừa ngồi xuống, Ông cụ liền đem các loại điểm tâm mang tới. Thực mau, chiếc bàn gỗ đỏ rộng lớn liền bày biện đến um tùm đò ăn. Làm người ta hoa cả mắt.
Bé Tùng xưa nay là một đứa cháu lễ phép, hướng ông cụ khom lưng: “Cảm ơn ông cụ”
Ông cụ cười, lúc này mới nhớ tới Chiến Hàn Quân nói: Bé Tùng thân phận thần bí, không muốn cùng nhận người nhà. Đáy mắt tràn ra mất mát, rồi lại vui vẻ như cũ.
Nhìn Bé Tùng ôn văn nho nhã rất là thích: “Đứa nhỏ này thật ngoan. Đối nhân xử thế ấm áp như ánh mặt trời, thật không giống anh của con thật là kiêu ngạo”
Chiến Quốc Việt giải thích nguyên do nói: “Tăng gia gia, nó là do mama nuôi lớn. Mà tôi là do baba nuôi lớn.”
Ông cụ bừng tỉnh, nguyên nhân này đối với anh em song sinh tính cách khác biệt chính là do ông trời tạo ra. Chiến Hàn Quân trời sinh tính cách nhạt nhẽo, nuôi dưỡng con trai Quốc Việt cũng vì vậy mà tính cách giống nhau. Nghiêm Linh Trang tính cách hoạt bát, cho nên nàng nuôi lớn Bé Tùng tính cách cũng ảnh hưởng trở nên ánh mặt trời ôn nhuận.
Ông cụ nói: “Kiêu ngạo cũng đúng, ấm áp cũng đúng, dù sao đều là bảo bối tăng tôn tôi”
Ông cụ cao hứng, mới ý thức được, này hai đứa cháu không có việc sẽ không đến đây.
Ông cụ biết ý, không có loanh quanh lòng vòng, lập tức đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đúng rồi, các con tới tìm tăng gia gia, chẳng lẽ là có việc muốn nhờ sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Thật không dám dấu diếm, tăng gia gia, con tới là muốn mượn người.”
Ông cụ kinh ngạc không thôi: “Con muốn người làm cái gì?”
Lại nói: “Tàu bảo vệ không được, chúng ta còn có Tinh Vệ binh, mỗi người thân thủ đều rất tốt, bất quá bọn họ đều là mãng phu, chỉ biết tuân lệnh giết người”
Chiến Quốc Việt như cũ không có phản ứng.
Ông cụ tính tình nóng nảy, cũng lười đến một đám giới thiệu, đơn giản chỉ ra cái tốt.