Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1431: Chỉ là chuyện nhỏ




“Quốc Việt, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Vừa đóng cửa lại, Linh Trang đã nóng lòng hỏi Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt đột nhiên rầm một tiếng mà quỳ xuống ở trước mặt mẹ, trên gương mặt điển trai của cậu lên biểu cảm vô cùng nặng nề, trong đáy mắt sâu thẳm hẹp và dài chứa đầy nước mắt nhớ nhung.

Chiến Quốc Việt nghiêm túc dập đầu ba lần một cách vang dội với mẹ, Linh Trang sững người ngay tại chỗ: “Quốc Việt, rốt cuộc con ý gì vậy?”

Chiến Quốc Việt nâng mắt lên, đôi môi mỏng khế mở ra: “Con nghe nói kỹ thuật hóa trang của mẹ vô cùng kì diệu, Quốc Việt muốn xin mẹ giúp đỡ”

Linh Trang đỡ đứa con trai đứng dậy cười nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ này, cũng không cần phải quỳ lạy mẹ chứ”

Đôi mi dài của Quốc Việt khẽ run lên như sắp phải xa mẹ, cậu sợ rằng lân đi đến quân tình điện này lành dữ vẫn chưa biết được.

“Quốc Việt, con muốn hóa trang thành dáng vẻ như thế nào?” Linh Trang nhấc hộp trang điểm của cô lên.

Đôi môi mỏng của Chiến Quốc Việt khẽ mấp máy, cuối cùng lấy hết can đảm mà nói: “Con muốn hóa trang thành dáng vẻ của Bé Tùng”

Miếng bông trang điểm ở trong tay của Linh Trang rơi xuống đất, cô kinh ngạc và nghi ngờ mà nhìn vào Chiến Quốc Việt: “Vì sao?”

Chiến Quốc Việt cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: Mẹ à, ngày mai chính là đêm giao thừa tồi, vốn dĩ con Bé Tùng là một cặp song sinh cùng trứng, đáng lẽ cũng nên cùng nhau phụng dưỡng cho cha mẹ. Nếu như Bé Tùng đã có nỗi băn khoăn của nó vậy thì hãy để cho con tác thành cho nó.”

Tác thành cho Bé Tùng ư?

Linh Trang vẫn luôn cảm thấy những lời nói của Chiến Quốc Việt hơi kỳ lạ, nhưng mà bọn trẻ vốn đang ở độ tuổi ngây thơ lãng mạn, có những suy nghĩ hơi kỳ lạ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Linh Trang nói với vẻ mặt tươi cười: “Được thôi”

Chiến Quốc Việt lặng lẽ ngồi ở trước mặt mẹ, để cho mẹ hóa trang ở trên gương mặt của mình.

Ánh mặt của cậu nghiêm túc mà nhìn chăm chẵm vào gương mặt dịu dàng và khoan dung của Nghiêm Linh Trang, giống như một cây cọ vẽ mà phác họa từng nét mặt của mẹ, cậu muốn khắc sâu gương mặt đã đem đến khoảng thời gian ấm áp cho cậu vào trong đầu.

Linh Trang vô cùng nghiêm túc mà hóa trang cho Chiến Quốc Việt, trong những ngày này, cô đã nhớ rất kỹ càng gương mặt của Bé Tùng ở trong đầu. Vì vậy khi hóa trang cho.

Chiến Quốc Việt, người cố gắng đạt được sự hoàn hảo như cô thật sự không hề bỏ qua bất cứ chỉ tiết nào.

Năm tiếng đồng hồ sau, Linh Trang đã làm xong.

Chiến Quốc Việt nhìn bản thân mình ở trong gương, khi nhìn thấy gương mặt được hóa trang giống hệt như với Bé Tùng, bên khóe miệng của Chiến Quốc Việt nở ra một nụ cười xấu xa.

Sau đó Chiến Quốc Việt cởi chiếc khăn quảng màu be ra, mở khóa kéo của chiếc áo gió và nở ra một nụ cười dịu dàng mà kỳ quái về phía gương, chắc chắn đây là một cậu nhóc rồi.

Linh Trang đang chăm chú thu dọn hộp trang điểm của cô, hoàn toàn không hề để ý đến những hành động kỳ lạ của Quốc Việt.

Đến khi cô nhấc hộp trang điểm ra ngoài, Chiến Quốc Việt đột nhiên lao đến như một mũi tên được bắn ra, ôm chặt lấy cô và cảm thấy biết ơn mà nói: “Mẹ à, mẹ vất vả rồi”

Giọng nói của cậu hơi nghẹn ngào.

Linh Trang vỗ về đầu của Quốc Việt, nở một nụ cười âu yếm mà nói: “Đứa trẻ ngốc.

Mẹ cũng cảm thấy rất vui khi có thể giúp con làm điều gì đó”

Đến khi Hàn Tranh và Chiến Quốc Việt đi ra khỏi căn phòng, Chiến Hàn Quân và Bé Tùng đã biến mất từ lâu.

Vài tiếng đồng hồ trước.

Chiến Hàn Quân dẫn Bé Tùng đến khu chợ ở phía sau núi Châu Phong.

Trên đường đi, Bé Tùng cũng không hề nói một lời nào với bố.

Bé Tùng cảm thấy buồn bực. Từ sau khi ậu ấy trở về, tuy rằng không nói ra thân phận của cậu ấy nhưng mà chắc chắn bố đã biết cậu ấy là ai. Từ trước đến giờ bố vẫn không hề một mình tìm đến cậu nói chuyện.

€ó lẽ, trong lòng bố vẫn còn trách cứ cậu đã làm tổn thương mẹ, vẫn còn đang giận cậu nhỉ?”

Bé Tùng cúi đầu xuống, trông có vẻ lơ đãng mà đi trên con đường chợ chật chội.

Một con ngựa đang mất kiểm soát đột nhiên chạy đến, Bé Tùng đang đứng ngay giữa con đường, chờ đến khi cậu ấy lấy lại tinh thần, con ngựa đã cách cậu ấy một bước.

Đột nhiên, một bóng người cao lớn khôi ngô ngược sáng chạy về phía con ngựa, ôm lấy Bé Tùng và ngay lập tức lao đến về bên đường.

Bé Tùng sửng sốt mà nhìn về phía bố đang ôm lấy cậu ấy, đôi môi mím chặt lại, một chữ “bố” bị nghẹn lại ở trong cổ họng.

cũng không thể kêu lên thành tiếng.