*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi cây đại thụ bị bẻ gấy, vẻ mặt của Chiến Hàn Quân vẫn thoải mái như thường.
Bé Tùng kinh ngạc không thôi “Bố làm thế nào vậy?”
“Dùng đầu óc là làm được” Chiến Hàn Quân phóng khoáng rời đi.
Lúc hai người trở lại Trấn Thanh Mai đã là mười hai giờ đêm. Bé Tùng đẩy xe đến cổng của Trấn Thanh Mai rồi tạm biệt bố, trở lại Hàn Thủy Uyển.
Chiến Hàn Quân biết trước Linh Trang đã chìm vào giấc ngủ, sợ đánh thức Linh Trang đang ngủ say, anh rón rén mở cửa, sờ soạng đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt sau đó lại sờ soạng đi lên giường.
Chỉ là vừa lên giường mới phát hiện trên giường lạnh lẽo, không có một ai.
Trong lòng Chiến Hàn Quân trầm xuống, mở đèn phòng ngủ, bắt đầu kêu lên: “Linh Trang”
Nhưng, cả phòng khách lẫn ban công đều không có bóng dáng của Linh Trang.
Chiến Hàn Quân gọi điện thoại cho Linh Trang, điện thoại tắt máy.
Chiến Hàn Quân lại gọi điện thoại cho mấy người Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt, kết quả đều tắt máy.
Chiến Hàn Quân lo lắng bất an, đeo dép chạy ra Trấn Thanh Mai Một hơi phi nước đại đến Hàn Thủy Uyển, không quan tâm có phải Nghiêm Mặc.
Hàn và Phụng Tiên đang ngủ hay không liền vỗ mạnh lên cửa của Hàn Thủy Uyển.
“Nghiêm Mặc Hàn…
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi đau đến nỗi không nói nên lời”
Chiến Hàn Quân đành phải buông anh ta ra Nghiêm Mặc Hàn chà xát cánh tay đau nhức, dù bận vẫn ung dung nhìn qua Chiến Hàn Quân đang gấp gáp muốn điên, chế nhạo nói: “Anh hai ơi, không thấy Linh Trang đâu, có phải anh rất gấp gáp hay không?”
“Anh còn nói nhảm sao?” Chiến Hàn Quân tức giận hô.
Ai có thể nghĩ âm thanh của Nghiêm Mặc Hàn còn lớn hơn so với anh: “Vậy cậu có biết khi Linh Trang không thấy cậu đâu thì nó lo lắng cỡ nào không?”
Chiến Hàn Quân ngẩn ngơ.
Thời điểm hôm nay anh ra ngoài, không nghĩ tới muộn như vậy mới về đến nhà. Cho.
nên trước khi đi anh lại quên nói cho Linh Trang biết hành tung của mình. Về sau bận rộn bán ngọc bích, quên nhìn thời gian, cũng không kịp thời báo cáo hành tung của anh cho Linh Trang Giờ phút này, sau khi xem xét kỹ càng anh mới phát hiện ra được, hẳn là lúc Linh Trang không tìm thấy mình trong vòng mấy giờ cũng rất sợ hãi.
“Linh Trang đâu?” Anh bất an hỏi.
Chắc chản là Linh Trang rất giận anh?
Làm sao bây giờ?
Nghiêm Mặc Hàn tức giận nói: ‘Khóc sướt mướt mấy giờ, bây giờ còn bá chiếm cả giường của tôi, đoán chừng đã ôm Phụng Tiên ngủ thiếp đi rồi”
Chiến Hàn Quân thở phào một hơi, Linh Trang không có việc gì thì tốt.
“Vậy ngày mai tôi tới đón cô ấy” Ánh mắt của Chiến Hàn Quân không rời khỏi phòng ngủ, anh rất muốn vào xem Linh Trang.