Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1441: Thời khắc chia tay




Thời khắc chia tay sắp đến.

Bé Tùng có rất nhiều lời muốn nói với Chiến Quốc Việt, thế nhưng chẳng biết tại sao hai mí mắt của cậu lại giống như đang đánh nhau.

Ánh mắt của cậu rơi xuống ly nước trên tủ đầu giường, cậu vô tình ý thức được, từ đêm nay trở đi, cậu sẽ trở thành cá trong chậu giống như Quốc Việt.

“Rốt cuộc là anh cho em uống cái gì?”

Chiến Quốc Việt ngồi trước mặt Bé Tùng, âm thanh giống như người dẫn chương trình vô cùng dễ nghe, dịu dàng đến nỗi có thể chữa trị đau xót trong lòng người.

“Bé Tùng, anh biết võ công của em rất tốt. Vì để phòng ngừa em chạy trốn, anh đã cho em uống một ít Nhuyễn Cốt Tán. Nhưng em yên tâm, bất kể là Nhuyễn Cốt Tán hay là nhựa cây sinh hóa trên tay em, đều có tác dụng trong thời gian hạn định vô cùng ngắn, nhiều nhất là bốn mươi tám giờ em có thể lấy lại tự do rồi”

Âm thanh của Bé Tùng càng lúc càng yếu ớt: “Sau bốn mươi tám giờ, trận chiến giữa anh và Quân Tình Điện sẽ kết thúc.

Chiến Quốc Việt, anh thật xảo quyệt.”

Chiến Quốc Việt thận trọng đánh ngã Bé Tùng xuống giường, đắp kín chăn cho cậu nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc, em liền có thể trở về bên cạnh bố mẹ, không chút kiêng ky mà nũng nịu với bố mẹ giống như trước đây.”

Đôi mắt của Bé Tùng ướt át: “Quốc Việt, không thể.”

Chiến Quốc Việt từ trong ngực lấy ra một lá thư, nhét vào trong tay Bé Tùng dặn dò: “Bé Tùng, bên trong lá thư này là lời anh muốn nói với em. Sau khi em tỉnh lại thì hãy đọc nó cho kỹ nhé.”

Bình minh yên ả lặng lẽ đến. Chiến Quốc Việt kéo cửa của biệt thự ra, đầu đội sương hoa, không chút do dự bước lên quan đài.

Bởi vì thời gian vội vàng cho nên Dư ông cụ bố trí quan đài vô cùng đơn giản, chính là một đài cao bốn phía cắm đầy hoa mai, mười đại trưởng lão thì đứng ở bốn phía đài cao Xa xa Chiến Quốc Việt đã nhìn thấy đài cao, cậu đạp đất bay lên, song hạc giương cánh vững vàng rơi xuống đài cao. Sau đó hai tay chắp ra sau, ngọc thụ lâm phong nghiêm nghị mà đứng, mắt ưng sáng ngời có thần nhìn mười đại trưởng lão.

Không có người xem.

Chỉ có Dư ông cụ chua xót đứng ở bên ngoài đám hoa mai làm ban giám khảo.

Khi ông cụ nhìn thấy gương mặt của Chiến Quốc Việt hóa trang giống Bé Tùng y như đúc, nhưng lại không thể che giấu được vẻ trầm tĩnh tỉnh táo của Chiến Quốc Việt, trong lòng Dư ông cụ dâng lên từng gợn sóng khó chịu.

Ông ta không hiểu rõ Bé Tùng, bởi vì ông ta và Bé Tùng tiếp xúc rất ít. Thế nhưng ông cụ lại hiểu rõ Chiến Quốc Việt, ông ta thất đứa trẻ Chiến Quốc Việt tốt như vậy, vì muốn để em trai của mình có thể sống dưới ánh mặt trời mà cậu lựa chọn thay em trai đi vào con đường một đi không trở lại. Đây là lựa chọn sẽ khiến cậu rất tiếc hận và đau đớn.

“Chiến Quốc Việt, cậu đã nắm giữ lệnh bài thiếu tướng, để tiết kiệm thời gian, chúng †a sẽ trực tiếp bố trí trận hoa mai thứ sáu.

không có ý kiến gì chứ?” Mai trưởng lão nói.

Chiến Quốc Việt vui vẻ: “Rất hợp ý tôi. Tới đi”

Chín vị trưởng lão rời khỏi đài cao, để lại Mai trưởng lão và Chiến Quốc Việt giao đấu.

Ngay khi Chiến Quốc Việt chuẩn bị nghênh đón đài chủ thứ mười ba của Quân Tình Điện. Một âm mưu đáng sợ cũng đang được thực hiện trong Quân Tình Điện.

Điện chủ Yêu Nghiệt của Quân Tình Điện tự mình đến huyện Đào Hoa. Chuyện thứ nhất chính là gặp chị cả Hoa Dung.

Chị cả Hoa Dung vừa tiến vào phòng của Yêu Nghiệt đã bị một bàn tay hung hăng vung tới.

“Hồ ly nhỏ lên Everest nhiều ngày như vậy, vì sao không báo cáo chỉ tiết với tôi thế?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của chị cả lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi. Cô ta không quản đau đớn, hèn mọn cung kính đáp: “Thời gian chúng tôi tới huyện Đào Hoa không ngắn, nhưng thượng tướng Mạt Thế kia quá xảo quyệt, chúng tôi giao đấu với anh ta mấy lần đều ngang tay. Vì trong tay anh ta cầm Cửu Trương Đồ cho nên hồ ly nhỏ mới quyết định đến Everest làm nội gián. Vì để che giấu thân phận của hồ ly nhỏ, chúng tôi mới không dám lộ mặt, sợ sẽ gây họa tới hồ ly nhỏ!”

Gương mặt đẹp trai của Yêu Nghiệt nở một nụ cười dữ tợn vặn vẹo: “Cô lo lắng cho an toàn của hồ ly nhỏ sao? Cho nên đến cả tôi cũng không nói? Hoa Dung, có phải cô động lòng với thằng ranh con này hay không?”

Chị cả bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Yêu Nghiệt, hoảng sợ nói: “Tôi không có.

Ngài biết, đến cùng người trong lòng của tôi là ai mà, ngài phải rõ ràng hơn bất kì ai chứ.

Tôi chỉ trung thành với ngài mà thôi.”

Khớp xương rõ ràng của ngón tay thon dài nắm lấy cằm chị cả, khiến cho cô ta phải ngửa mặt lên nhìn Yêu Nghiệt: “Buổi tối hôm nay, bất kể như thế nào cũng phải cướp hồ ly nhỏ xuống núi cho tôi. Nhiệm vụ này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Nếu không, mấy người các cô phải chịu trách nhiệm về thất bại này.”

Đáy mắt của chị cả tràn ngập vẻ kinh hoàng: “Vâng”” Giọng nói có chút lửng lơ đáp.