Linh Trang suy nghĩ một chút, rồi đứng lên, nói: “Em phải đi trang điểm cho xinh đẹp như một nàng tiên mới được. Em phải đè bẹp cô ta, để cho cô ta biết khó rồi rút lui”
Chiến Hàn Quân đứng đơ ở tại chỗ, tâm tư đột nhiên có hơi lơ lửng.
Nhớ lại lúc còn trẻ Linh Trang theo đuổi anh, cũng là bản tính trẻ con như vậy, có mong muốn độc chiếm anh mãnh liệt. Lúc đó anh được chìm đắm trong dòng sông tình yêu của cô, nên lúc nào cũng cảm nhận được hạnh phúc đang nằm trong tầm tay mình.
Nhưng sau này, bọn họ bị sinh tử chia cách, họ nuôi dưỡng con trẻ, bọn họ cũng phấn đấu vì gia đình của mình, dần dần tình yêu nồng cháy ấy dường như đã giảm nhiệt, bị ràng buộc bởi đủ thứ thế sự trên đời.
Chiến Hàn Quân bước đến bên Linh Trang, ôm lấy cô từ phía sau, trong lòng cảm thấy buồn bã như bị mất mát: “Linh Trang, anh nghĩ chúng ta nên vun đắp tình cảm lại đàng hoàng.”
Linh Trang hơi sững sờ: “Không phải chúng ta vẫn đang rất tốt đó sao?”
Chiến Hàn Quân chua chát nói: “Không t hông tốt một chút xíu nào cả. Trong nhiều năm như vậy rồi chúng ta chưa bao giờ đi du lịch với nhau, cũng chưa từng trải qua những ngày lễ lãng mạn, em cũng chưa từng vẽ chân dung cho anh.”
Đối mặt với lời lên án đầy uất ức của người đàn ông, Linh Trang có hơi dở khóc dở cười. “Được rồi, anh nói cho em nghe, anh muốn đi du lịch ở đâu? Anh muốn trải qua ngày lễ nào? Còn tranh chân dung của anh em sẽ vẽ mà.”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh muốn đưa em đến một nơi không có cha mẹ cũng không có con cái, chỉ có hai người chúng ta mà thôi.
Anh muốn trải qua kỉ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngày sinh nhật của em, và cả kỉ niệm ngày cưới của chúng ta nữa…”
“Được, đợi đến khi chúng ta trở về Đế Đô.
Em sẽ đền bù cho anh”
Những lời yêu thương dịu dàng quyến luyến, tưởng chừng như không thể nào nói hết được.
Linh Trang nhanh chóng trang điểm xong Chiến Hàn Quân nhìn lớp trang điểm tự nhiên của Linh Trang, mặc dù chỉ là trang điểm nhẹ và mờ nhưng rõ ràng lại khiến cho Linh Trang trông càng xinh đẹp rung động lòng người hơn nữa.
Hàng mi dài cong vút như cánh quạt, đường kẻ mắt hơi hướng lên càng tôn lên vẻ tự tin của cô. Còn có đôi mắt phượng long lanh rực sáng đẹp đến mê hồn.
Cô vốn dĩ là một người phụ nữ đẹp với sự kết hợp của sự quyến rũ và ngây thơ, kiểu trang điểm này còn cực kỳ tôn lên vẻ quyến rũ nhất của cô với tư cách là một người phụ nữ, vậy mà cô lại còn có một ánh mắt ngây thơ, sự đối lập mạnh liệt này, thật sự khiến đàn ông nhìn thấy phải nghẹt thở.
Linh Trang cười nhẹ với Chiến Hàn Quân, trong chớp mắt hình như là có hoa nở khắp mọi nơi, tỏa hương thơm ngây ngất.
“Đẹp không?”
Chiến Hàn Quân nuốt nước bọt.
Linh Trang lại bước đến phía trước tủ quần áo, chọn một chiếc áo dài, áo khoác ngoài bãng lông mà cô yêu thích nhất. Cuối cùng, đến lúc đeo trang sức thì lại gặp khó khăn rồi Cô không có món đồ trang sức nào ra hồn cả.
“Em phải đi mượn một bộ trang sức mới được” Linh Trang nói: “Phụ nữ ở Dư Gia Trại đều có trang sức châu báu đẹp mắt hết.”
Đôi mắt chỉm ưng của Chiến Hàn Quân mở to ra, anh không nỡ để Linh Trang bị làm khổ như vậy. Nhanh chóng khuyên can: “Linh Trang, em không cần phải so đo với bọn họ.
Em nghĩ xem, tại sao bọn họ lại phải đeo trang sức châu báu như vậy?”
Linh Trang nghỉ ngờ hỏi: “Tại sao?”
Chiến Hàn Quân bế Linh Trang lên ngồi trên đùi anh, vươn tay hất nhẹ cái căm xinh xắn của Linh Trang. Trịnh trọng tìm mọi cách để đưa nàng dâu vào tròng: “Bọn họ không có xinh đẹp bằng Linh Trang của nhà anh, cũng không có vóc dáng đẹp bằng Linh Trang của nhà anh. Đương nhiên là phải dùng trang sức châu báu để thu hút ánh mắt của đàn ông. Nhưng Linh Trang của anh vốn dĩ đã là một cô gái xinh đẹp trời sinh, bất kỳ đồ trang sức nào đeo trên người em đều mất đi vẻ rực rỡ, xuất hiện nhưng cũng không có tác dụng gì.”
Linh Trang suy nghĩ một lúc: “Nói cũng phải. Vậy thì em sẽ không đi mượn đồ trang sức nữa. Em sẽ đeo những cái cũ thôi vậy.”