Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1460: Trúng độc




“Cô trúng độc à?” Chiến Quốc Việt nói.

Hoa Vô Ưu có lẽ cũng biết đại nạn của mình sắp tới, kéo Chiến Quốc Việt, khó khăn nói ra mấy chữ: “Bé Tùng, cẩn thận cha nuôi.”

Sau đó hoàn toàn ngừng thở.

Chiến Quốc Việt cõng Hoa Vô Ưu lên, mặc dù Vô Ưu là đặc công của Điện Quân Tình, thế nhưng Vô Ưu lại biết tên mụ của Bé Tùng, có thể thấy được quan hệ của bọn họ rất thân mật. Cuối cùng, lúc Vô Ưu chết, cô cảnh báo cho Bé Tùng, cũng thể hiện toàn bộ tình cảm của mình với Bé Tùng mà không hề giấu diếm chút nào.

Chiến Quốc Việt không thể bỏ mặc Vô Ưu như thế này được.

Chí ít thì cậu không muốn để một cô gái thiện lương, vô tội như cô phải phơi thây nơi hoang dã rồi cuối cùng rơi vào trong miệng thú hoang.

Chiến Quốc Việt cõng Vô Ưu đi một đoạn thì gặp được Dư Tiền tới tiếp ứng.

Chiến Quốc Việt giao thi thể Vô Ưu cho Dư Tiền, uy nghiêm ra lệnh: “Cậu cõng cô ấy tới trấn Thanh Mai rồi nói bố tôi an táng cô ấy”

Dư Tiền liếc nhìn Hoa Vô Ưu trên lưng Chiến Quốc Việt, bất mãn lẩm bẩm: “Đây là mấy ả hồ ly tinh của Điện Quân Tình, chết không hết tội, tại sao lại phải an táng cô ta chứ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Bớt lắm lời đi. Làm theo lời tôi nói là được.”

Dư Tiền bèn phân phó cho một gã vệ sĩ: “Cõng cô ta, đi thôi.”

Lúc này, trên bầu trời Tây Bắc chợt loé lên một tràng pháo hoa.

Chiến Quốc Việt nhìn tín hiệu ẩn giấu trong pháo hoa: “Yêu Nghiệt cực phẩm, mau trở về.”

Chiến Quốc Việt lập tức quay người và lao vụt về hướng Tây Bắc như một con báo đen.

Trấn Thanh Mai.

Lúc Dư Tiền đưa Hoa Vô Ưu tới Trấn Thanh Mai thì đã là năm giờ sáng Linh Trang vẫn còn đang ngủ rất say.

Trong lòng Chiến Hàn Quân đang có tâm sự, gác một tay lên đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.

Chưa bao giờ anh cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Nghe thấy tiếng đập cửa vang lên bên ngoài, Chiến Hàn Quân gần như lập tức rời giường.

Linh Trang bị động tác của anh làm tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn anh: “Bé Tùng và Quốc Việt về rồi à?”

Chiến Hàn Quân dừng lại.

Chắc chắn thế giới bên ngoài kia là một màn gió tanh mưa máu, Quốc Việt không thể trở về được, lúc này Bé Tùng cũng sẽ không tới.

“Có lẽ vậy. Anh đi mở cửa, em cứ ngủ tiếp đi” Chiến Hàn Quân dịu dàng xoa đầu cô, cố gắng làm cho giọng điệu của mình thật thản nhiên.

“Ừ” Linh Trang gật đầu, ngoan ngoấn nhắm mắt lại Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Linh Trang lập tức trở nên rất tỉnh táo, không còn mơ màng nữa Chiến Quốc Việt Bé Tùng tới muộn như vậy thì chắc là do có chuyện gì quan trọng nhỉ?

Cô nhanh chóng mặc quần áo vào rồi vội vàng đuổi theo.

Ngoài cửa.

Dư Tiền đặt thi thể Hoa Vô Ưu dưới đất, gương mặt Hoa Vô Ưu đã trở nên tím đen, thi thể cũng dần trở nên cứng ngắc.

Sau khi mở cửa, đập vào mắt Chiến Hàn Quân chính là thi thể xa lạ này.

“Chuyện này là sao hả?” Chiến Hàn Quân giận dữ mắng mỏ Dư Tiền.

Thi thể đặc công của Điện Quân Tình thì hoàn toàn có thể tự giải quyết, có cần phải đêm hôm khuya khoät tới làm phiền anh không?

Dư Tiền vô cùng oan ức nói: “Cậu chủ Quốc Việt bảo chúng tôi đưa thi thể này tới Trấn Thanh Mai, còn bảo tôi chuyển lời cho ngài là: An táng cô ta”

Chiến Hàn Quân nhìn về phía vết thương của Hoa Vô Ưu thì chợt giật mình Cô bị người của Điện Quân Tình độc chết..

Chiến Quốc Việt đã bảo anh an táng cô, chắc hẳn cô là một người lương thiện, tuyệt không phải là loại người làm bạn cùng sói.