Linh Trang lo lắng cầm áo khoác rồi vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy thi thể Hoa Vô Ưu, Linh Trang lập tức hoá đá Chiến Hàn Quân sợ Linh Trang bị lạnh bèn cầm lấy áo khoác trên tay cô và cẩn thận khoác lên người cô. Sau đó trấn an cô: “Linh Trang, chuyện này để anh giải quyết, em đừng lo lằng…”
Linh Trang cắt ngang lời Chiến Hàn Quân, run run rẩy rẩy nói: Em nhận ra cô bé, cô bé là Hoa Vô Ưu của Điện Quân Tình”
Hốc mắt Linh Trang lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Trước đây lúc em bị người của Điện Quân Tình giam giữ, Quốc Việt dẫn người tới cứu em, cô bé đã cõng em chạy ra khỏi cứ điểm của Điện Quân Tình. Trên đường đi, cô bé cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ làm em bị va đập. Em còn nhớ rõ, cô bé nói với em một câu: Dì ơi, tiếu hồ ly nhà con là người tốt, anh ấy làm như thế với dì là do bất đắc dĩ, dì đừng trách anh ấy nhé. Một đứa trẻ lương thiện như vậy mà sao lại…”
Chiến Hàn Quân nghẹn ngào nói: “Thảo nào Quốc Việt bảo chúng ta an táng cô bé.
Chắc hẳn đứa nhỏ này đã chết rất oan uổng.
Linh Trang, nếu em cũng thích đứa nhỏ này vậy thì chúng ta nhận cô bé làm con gái nuôi và dùng cái danh bố mẹ để an táng cho cô bé thật tốt”
Linh Trang gật đầu.
Dư Tiền bế thi thể Hoa Vô Ưu đi vào phòng khách và đặt cô nằm lên chiếc giường trong một góc.
Linh Trang nghĩ một mình cô chắc không thể thay quần áo cho Hoa Vô Ưu được, bèn nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, anh gọi mấy người Mặc Hàn tới giúp đi, với cả bảo Bảo bối Thanh An mang một bộ quần áo mới tới nữa.”
Chiến Hàn Quân làm theo.
Sau khi mấy người Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt nhận được tin tức thì vội vội vàng vàng chạy tới Trấn Thanh Mai.
Linh Trang đích thân lau sạch người cho.
Hoa Vô Ưu, Bảo bối Thanh An tìm một bộ quần áo mới chưa mặc đến, Linh Trang lại đích thân mặc vào cho Hoa Vô Ưu.
Đôi mắt của Vô Ưu tràn ngập sự ai oán, không cam lòng, Linh Trang làm thế nào cũng không thể để cô yên lòng nhắm mắt lại được.
Linh Trang ân cần nói với Hoa Vô Ưu: “Con à, dì biết vận mệnh của con nhiều thăng trầm, hẳn trong lòng con rất đau khổ. Nhưng con yên tâm, dì nhất định sẽ bảo Bé Tùng báo thù thay cho con, con yên tâm đi đi thôi”
Hoa Vô Ưu vẫn không nhắm mắt lại.
Linh Trang bất đắc dĩ nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, nỗi lòng của cô bé vẫn chưa hết, trong lòng tràn ngập oán hậ không chịu rời đi, phải làm sao bây gi Chiến Hàn Quân ngẩn người nhìn về phía Hoa Vô Ưu chết không nhắm mắt, anh chưa từng chết bao giờ cho nên cũng không biết sau khi thân xác chết thì hồn phách sẽ như thế nào.
Nhưng anh biết, năm đó sau khi Linh Trang bị tai nạn giao thông, bởi vì quá nhớ mong anh nên hồn phách không muốn rời đi, cuối cùng nhập vào thân xác Lạc Thi Hàm, hồi sinh lại và sống nương nhờ.
Đó cũng là một loại ham muốn sinh tồn đầy cố chấp sao?
Trên cõi đời này vẫn còn có người hoặc có chuyện mà Hoa Vô Ưu bận tâm.
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một lát, dường như là đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, bèn nói: “Em đợi anh, anh đi một chút rồi về.”
Chiến Hàn Quân rời khỏi Trấn Thanh Mai và đi tới Hàn Thuỷ Uyển.
Anh mở cửa phòng của Bé Tùng và Chiến Quốc Việt ra, đi tới đầu giường.
Bé Tùng bị trói ròng rã một ngày giờ đã đói tới mức ngực dán vào lưng, cậu ấy đáng thương nhìn Chiến Hàn Quân: “Mấy người trói con lâu như vậy thì tốt xấu gì cũng phải mua cho con mấy cái kẹo que cứu đói đi chứ?”
Chiến Hàn Quân rót một cốc nước nho, sau khi cho Bé Tùng uống hết thì Bé Tùng đã dần dần tỉnh táo lại.
Chiến Hàn Quân lại lấy một con dao găm sắc bén ra và cắt đứt dây thằng đang trói hai tay Bé Tùng.
Sau khi được tự do, Bé Tùng trước tiên chạy về phía cửa sổ, kéo tấm rèm ra và nhìn về phía Đông đã có sắc trằng, vẻ phức tạp và lo lắng bất an xen lẫn nhau trong đôi mắt Bé Tùng lập tức biến mất.
Tờ mờ sáng, nhiệm vụ của Điện Quân Tình đã kết thúc.
Chiến Quốc Việt đã rời khỏi Núi Châu Phong.
Chiến Quốc Việt đã thay cậu bước đi trên con đường không lối về mà cậu đang đi dở.
Còn cậu thì nhất định phải ở lại và báo.
hiếu thay Chiến Quốc Việt.
“Bố” Bé Tùng quay người, rốt cuộc cũng không cần kiêng dè gọi cái tên cậu mà cất giấu trong lòng, trong lúc nhất thời cảm động đến mức rơi lệ.