Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1495: Đừng lo lắng




Em gái mười ba ngồi trên xe lăn, mở đôi mắt đen trong suốt mà nhìn Bé Tùng.

Trong lòng cô vô cùng buồn bực, vì sao cậu nhóc này lại giống hệt với cáo nhỏ trong Điện Quân Tình chứ?

Nhưng mà cậu lạnh lùng hơn cáo nhỏ, nhìn thấy cô ấy cũng không thèm chào hỏi, giống như là không nhận ra cô ấy vậy.

Bé Tùng liếc mắt qua em gái mười ba một cái, học giọng điệu dửng dưng hờ hững của Chiến Quốc Việt mà hỏi: “Này, nhìn tôi làm gì?”

Em gái mười ba tò mò mà hỏi: ‘Rốt cuộc cậu có phải là cáo nhỏ không?”

Bé Tùng lạnh lùng mà nó: “Cô nhận nhầm người rồi”

Lúc nhỏ Bé Tùng rất thích diễn kịch, khi vào trong Điện Quân Tình thì được phát huy hết mức thiên phú về ngụy trang. Cậu ấy giả làm Chiến Quốc Việt, cho dù là quần áo, cách ăn mặc, hay là những linh kiện bé nhỏ trên người. Cho dù là biểu cảm lạnh lùng, còn cả từng động tác nhấc tay nhấc chân đều rất chững chạc, nhíu mày suy tư rất trưởng thành, đã khớp với Chiến Quốc Việt đến mức hoàn hảo.

Em gái mười ba khẽ ngây người, một tia mất mát lóe qua nơi đáy mắt.

Xem ra là cô nhận nhầm rồi. Cậu không phải là cáo nhỏ nói chuyện thì sẽ nhướn mày lên, vẻ mặt đầy ngang ngược đó.

Linh Trang góp ý cho Bé Tùng:,, nói chuyện với con gái thì phải có phong thái của người lớn. Nếu không sau này không tìm được vợ đâu.”

Bé Tùng chán nản mà đáp lại: “Vâng.”

Sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, tạm biệt mẹ: “Mẹ, con trai phải đi xa rồi, mẹ chú ý giữ an toàn nhé.”

Lúc nói câu này, giọng nói cũng tính là chững chạc. Nhưng mà đáy mắt đã ngấn lệ.

Không đợi Linh Trang nói thêm mấy câu dặn dò, Bé Tùng gần như là hoảng hốt mà bỏ chạy. Cậu để hổ bài bên hông mình, lúc đi như ẩn như hiện.

Ánh mắt em gái mười ba rơi vào hổ bài bên người Bé Tùng, nhìn thấy bên trên có khắc hai chữ “Thượng tướng”, sắc mặt khẽ nghiêm trọng.

Tùy tiện mà mượn một cái cớ, vội trở lại phòng ngủ, em gái mười ba mở hệ thống tình báo bên người mình ra, nhập mật mã vào.

Bài dịch là: “Chiến Quốc Việt dẫn Hổ Lan đi đến Điện Quân Tình!”

Bé Tùng đi hơi gấp gáp, Linh Trang ngồi đó ngẩn người ra một lúc.

Chiến Hàn Quân đã hạ con cờ trong tay xuống, đi đến chỗ cô ngồi, ôm cô lên phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Chiến Hàn Quân thân mật mà ôm lấy Linh Trang từ phía sau, gác chiếc cäm tỉnh xảo lên đầu Linh Trang. Cẩn thận mà xin lỗi: “Xin lỗi, Linh Trang.”

“Thực ra, lúc mà Bé Tùng đi khiêu chiến thiên quan, em đã đoán được mưu đồ của anh” Nước mắt Linh Trang lấp lánh mà nói.

Cô quá hiểu anh rồi, Chiến Hàn Quân là một người đàn ông mang trong lòng tình yêu bao la rộng lớn. Vì những người già, trẻ em phụ nữ ở Núi Châu Phong, cho dù thế nào đi nữa anh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Anh muốn đối phó với thế lực độc ác của Điện Quân Tình, nhất định phải lợi dụng Bé Tùng, vì Bé Tùng là lưỡi dao thích hợp nhất để đối phó với Điện Quân Tình.

Nhưng mà hai đứa con trai của Chiến Hàn Quân đều đi vào đó, liền phải chấp nhận có khả năng hai đứa con trai sẽ gặp nguy hiểm. Điều này đ: một người yêu con như mạng như Chiến Hàn Quân mà nói, cũng không phải là quyết định dễ dàng gì.

Anh có rất nhiều nỗi đau đớn quấn lấy, Linh Trang cũng cảm nhận được.

Linh Trang nhìn khuôn mặt Chiến Hàn Quân đã gầy đi, đưa tay vuốt lấy khuôn mặt anh, đau lòng mà nói: “Em không trách anh.”

Chiến Hàn Quân lại càng ôm chặt cô hơn, ghé miệng đến gần tai cô, nhỏ giọng nói: “Em tin anh đi, chắc chắn anh sẽ để cho hai con bình an quay về. Đừng lo lắng, được không?”

“Ừm”