Chị ba đồng tình không lo, tình cảm này không giống như là giả Chị tám có thể không biết em gái mười ba được Điện Quân Tình sắp xếp đi làm gián điệp ở Mạt Thế. Như vậy có thể thấy, Quân Tình chưa chắc đã tin tưởng chị tám.
Chị bảy lại rất thờ ơ với cái chết của chị tám, có lẽ chị ấy không biết chuyện sao?
Bé Tùng nhếch miệng, vừa muốn tổng kết thành câu, đột nhiên chị sáu vẫn luôn yên lặng ngồi bên cậu ấy lại lấy một cái màn thầu nhét vào miệng cậu ấy, nói: “Cáo nhỏ, bình thường cậu ghét nhất là ăn bánh màn thầu, này không tốt cho sự phát triển của cô thể đâu. Vì sức khỏe của em, cố mà ăn một cái đi”
Bé Tùng nghi ngờ mà nhìn chị sáu, cô ta rất hiếm khi nói chuyện với mọi người. Hôm nay cô ta lại nói với cậu bé ấy nhiều như vậy?
Chuyện bất thường thế này chắc chắn là có gì bí ẩn!
Bé Tùng tăng càng giác.
Trước đây lúc cậu ấy nói chuyện với các chị trong Điện Quân Tình, lúc nào cũng nói rất thoải mái. Nay lại không thể như vậy nữa, vì bọn họ không thể ủy thác tính mạng cho.
đối phương như trước đây được nữa, niềm tin giữa bọn họ với nhau, đã tan biến mất rồi.
Sau khi ăn cơm xong, bé Tùng tạm biệt với các chị.
Ánh mắt của chị sáu rơi vào chiếc màn thâu trên tay bé Tùng, ánh mắt mơ hồ toát ra sự lo lắng.
Cô đã âm thầm nhét thuốc giải các loại bệnh dịch ở trong đó, bé Tùng ăn xong màn thầu, chí ít thì cũng có thể miễn dịch được khá nhiều loại độc của Điện Quân Tình.
Nhưng mà bé Tùng chỉ gặm một miếng, xem ra người này thực sự không thích màn thầu lắm.
Bé Tùng xem màn thầu trong tay như đồ chơi, hai tay cứ vứt qua vút lại. Sau khi trở về phòng, nằm lên trên giường, ngẩn người mà nhìn màn thầu.
Trong đầu cứ vọng lại tiếng nói của chị sáu: Vì sức khỏe của cậu, cố mà ăn một cái đi?
Lời của chị sáu có ẩn chứa hàm ý gì sao?
Nhưng mà cậu ấy có thể tin được chị sáu không?
Cuối cùng bé Tùng ném màn thầu vào trong thùng rác, nhưng mà cậu ấy lại lén lén lấy hai bình thuốc giải độc, một bình cho mình ăn, một bình khác là cậu ấy lại chuẩn bị cho Chiến Quốc Việt.
Cũng không biết là Chiến Quốc Việt đã đi đâu rồi. Lúc giữa chiều, Chiến Quốc Việt mới quay về. Bởi vì thời gian gấp gáp, Chiến Quốc Việt ngồi trước bàn vẽ, vội vàng bắt đầu chế tác một bức tranh cuối cùng.
Trước tám giờ, hoàn thành chín bức bản đồ của Mạt Thế.
Chiến Quốc Việt nhìn thấy hệ thống đường ngầm bí mật bị cậu thêm vào, đáy mắt lại hiện lên một tia nghiêm túc.
Cậu biết, Monster đã từng đi đến khảo.
sát ở Everest, với thân thủ và trí thông minh của Monster, chắc chắn có thể tìm được căn cứ bí mật của Mạt Thế. Mà Monster tìm được con đường kia, là đường tắt đi đến trung tâm Mạt Thế, cũng là con đường khó bảo vệ nhất của Mạt Thế.
Nếu như Chiến Quốc Việt bóp méo con đường này, thì sẽ bị Monster phát hiện ra là cậu đã đụng tay đụng chân. Vì vậy Chiến Quốc Việt cơ trí mà thêm hệ thống đường mới, mà đường tắt của vùng giao trinh của Điện Quân Tình đã bị những con đường bí ẩn như không tồn tại này bao lấy.
Chiến Quốc Việt chơi chiến thuật tâm lý, cậu hy vọng sau khi Monster nhìn thấy bản đồ của ẽ buông bỏ việc đi vào đường tắt kia, vì nếu như Mạt Thế mai phục ở thông đạo mà gã không dùng, thì Điện Quân Tình sẽ trở thành cá trong chậu. Monster, gã có.
dám mạo hiểm không?
Tám giờ, Monster nhờ chị cả Hoa Dung đi lấy bản đồ.
Bé Tùng nghe thấy được tiếng bước.
chân, liền vội trốn đi Hoa Dung cứ như mọi ngày, bưng một chén canh hạt sen đến.
“Cáo nhỏ, bố nuôi bảo chị đến lấy bản đồ. Cậu làm xong chưa?” Đứng trước mặt Chiến Quốc Việt, giọng chị cả dịu dàng, cười khanh khách mà nói.
Chiến Quốc Việt đưa chín tấm bản đồ cho chị cả, bày ra nụ cười rạng rỡ, vui vẻ mà nói: “Vẽ xong rồi.”
Chị cả đưa canh hạt sen cho cậu: “Gần đây cậu hay thức khuya, nhanh uống chén canh hạt sen này đi, bồi bổ cho cơ thể.”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Cảm ơn chị cả”
Sau đó múc một thìa canh hạt sen mà uống.
Ánh mắt chị cả dịu dàng mà nhìn Chiến Quốc Việt, đáy mắt sâu như biển, sớm đã tràn ngập sóng to gió lớn rồi.
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy.