Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1517: Mục đích




Chiến Quốc Việt biết mục đích Monster tới đây chỉ vì muốn thăm dò thân phận của cậu bé.

bé Tùng biết quá nhiều bí mật của Điện Quân Tình nên Monster vô cùng kiêng ky cậu bé, vì vậy tất nhiên phải tính toán mọi cách để loại bỏ bé Tùng.

Chiến Quốc Việt suy nghĩ cậu bé chắc chẵn phải nghĩ hết tất cả các các để mê hoặc Monster làm cho gã tin chắc cậu bé chính là bé Tùng, như vậy mới có thể bảo đảm sự an toàn cho bé Tùng.

Chiến Quốc Việt làm nũng nói: “Bố nuôi, thực ra rất dễ phân biệt con và Quốc Việt.

Quốc Việt là người lạnh lùng, ít nói, bình thường thích mặc quần áo màu đậm, ngoài ra anh ấy còn có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng.”

Monster muốn kiểm tra năng lực của Chiến Quốc Việt về phương diện quân sự nên thờ ơ nói: “Anh của con còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể ra lệnh cho mấy nghìn tỉnh binh. Xem ra năng lực của cậu bé cực kỳ hơn người.”

Chiến Quốc Việt bĩu môi, muốn thăm dò lai lịch của cậu bé sao?

Vậy cậu bé sẽ tương kế tựu kế.

Tốt xấu gì thì anh ấy cũng là sinh viên đại học của một trường huyền thoại nên ít hay nhiều gì cũng sẽ có một chút tài năng”

Monster tỉnh bơ nói: “Đám học sinh trong trường đại học huyền thoại cũng chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, anh của con thuộc thuộc cấp bậc nào?”

Chiến Quốc Việt cười đến nỗi mặt mày.

cong cong: “Nói mới nhớ, từ nhỏ anh của con đã nhát gan còn bị bà nội của con giả làm ma quỷ dọa sợ đến nỗi bị bệnh tự kỷ nghiêm trọng. Khi còn bé hoàn toàn không thể nào giao tiếp với người khác, đi học cũng là vấn đề khó khăn. Tài năng của anh ấy đơn giản là tạm thời học được trong trường đại học huyền thoại vào bốn năm trước khi nước tới chân mới nhảy”

Monster nhíu mày, một đứa trẻ tầm thường như vậy sao có thể vào được trường đại học huyền thoại?

Quốc Việt lại xoay chuyển lời nói: “Chẳng qua Quốc Việt được di truyền gen thiên tài của bố con nên có trí nhớ siêu phàm có thể nhớ tất cả mọi thứ sau khi nhìn thấy một lân Ngoại trừ khó khăn về giao tiếp thì gần như không có khuyết điểm”

Monster nghe vậy thì ngay lập tức không để Chiến Quốc Việt ở trong mắt.

“Nước đến chân mới nhảy thì tạm thời có thể học được tài năng gì chứ?”

Chiến Quốc Việt hung hăng trét vàng vào mặt mình: “Nhưng con nghe Quốc Việt nói anh ấy là học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử của trường đại học huyền thoại. Ngay cả viện trưởng cũng dành cho anh ấy những lời tốt đẹp, bảo anh ấy sau này khi gặp sư ca và bạn đồng môn khi không cùng một con đường hay không hợp thời thì xin Quốc Việt hãy rộng lòng giúp đỡ tha cho họ một mạng.”

Nói xong Chiến Quốc Việt bình tĩnh nhìn Monster.

Cặp mắt phượng hẹp dài nguy hiểm của Monster nheo lại, khi lên tiếng giọng điệu trở nên tàn ác.

“Hừ, cậu ta là học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử? Cậu ta chỉ là học sinh nhận được bằng tốt nghiệp nhanh nhất trong lịch sử mà thôi. Thế nhưng như vậy không có nghĩa là lúc thi tốt nghiệp các giáo viên không nhường cậu ta.” Monster kiêu ngạo nói.

Vì vậy Monster đã liệt kê chứng cứ: “thầy Kiều trong lớp võ thuật, trình độ võ thuật của.

ông ấy từ trước cho tới nay đều không có người nào có thể địch lại. Chiến Quốc Việt làm sao có thể dựa vào học vấn thực tế để đánh bại ông ấy chứ?”

Chiến Quốc Việt cong môi: “Quốc Việt có thể đánh bại thầy Kiều bởi vì Quốc Việt có được bí kíp võ công gia truyền của nhà họ Kiều.

Vẻ kiêu ngạo của Monster lập tức bị đánh thủng thành trăm nghìn lỗ.

Nếu như không phải Chiến Quốc Việt vô cùng ưu tú thì sao có thể làm cho thầy Kiều lau mắt mà nhìn chứ? Thậm chí còn tự dạy bí kíp võ công cho cậu bé?

Năm đó sao thầy Kiều không có hào phóng như vậy, không ngần ngại dạy cho gã những bí quyết võ công gia truyền của nhà họ Kiều!

Sự ghen tị làm cho tâm lý của Monster hơi vặn vẹo.

Trong một thời gian dài Monster bị ngọn lửa ghen tị thiêu đốt làm cho gã không cách nào phản ứng.

Trái lại Dư Thiên An ở trong một nơi hẻo lánh nghe thấy “bé Tùng” không khách sáo chửi bới Chiến Quốc Việt như thế thì lập tức rất tức giận “bé Tùng”

Bà ấy mảng: “Bé Tùng, không ngờ cháu lại là kẻ ty tiện bỉ ổi bán chủ cầu vinh. Hôm nay cháu đã hoàn toàn phản bội lại anh của cháu.”

Có lẽ Dư Thiên An đã đến thời kỳ mãn kinh nên buồn vui thất thường, lại cố chấp đến nỗi không thể nói lý. Mắng bé Tùng còn chưa đủ lại giận chó đánh mèo với Nghiêm Linh Trang.

“Cũng đúng, cháu không phải là đứa trẻ được Hàn Quân nuôi lớn nên hiển nhiên sẽ không học được khí phách quang minh chính đại hào hùng của bố cháu. Suy cho cùng thì Nghiêm Linh Trang mẹ của cháu là một người phụ nữ chợ búa, cả ngày chỉ biết tới tình yêu nên đã dạy hư ba quan điểm của cháu rồi”

Dư Thiên An chửi bới Nghiêm Linh Trang nên Chiến Quốc Việt rất tức giận bà ấy.

Chiến Quốc Việt lẩm bẩm: “Bà có tư cách gì mà nói cháu chứ? Năm đó bà hại mẹ của cháu còn chưa đủ thảm sao?”