*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Thiên An tức đến khó thở: “Mày nhận giặc làm cha..”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Ông ấy là bố nuôi của tôi. Năm đó, nếu như không phải Mạt Thế các người tiêu diệt nhà họ Chiến, hại nhà bọn tôi tan cửa nát nhà. Làm sao tôi có thể lưu lạc đến Điện Quân Tình? May mà bố nuôi không ghét bỏ tôi, còn tận tâm nuôi dạy tôi. Tuy ông ấy không phải máu mủ ruột thịt, nhưng tốt hơn nhiều so với người chung dòng máu như các người.”
Monster lắng lặng nhìn kĩ “bé Tùng”, tất cả lời hôm nay của “bé Tùng”, có thể sẽ nói hết tất cả.
Monster đáp lại cậu bằng một nụ cười ấm áp, rồi rời đi.
Chiến Quốc Việt nhìn theo bóng lưng Monster, dáng vẻ tươi cười từ từ đọng lại nơi khóe mắt Tiếp theo, cậu sẽ nguy hiểm.
Y như rằng, lúc Monster rời khỏi địa cung, nói với chị Sáu là thủ hộ địa cung: “Tối nay giờ tý, khởi động nút phá hủy địa cung”
Chị Sáu cung kính đáp: “Rõ.”
Monster sải bước rời đi Một giọt mồ hôi lạnh của Hoa Nhị lăn từ thái dương xuống.
Bố nuôi muốn phá hủy địa cung?
Buổi tối Điện Quân Tình tập kết tất cả đặc công, chuẩn bị lên xe xuất phát đi Everest chấp hành nhiệm vụ.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Giờ tý, phía bên địa cung bổng nhiên vang lên tiếng nổ, sau đó thấy ngay địa cung nứt toác, chớp mắt đã biến thành phế tích.
bé Tùng đang núp kín ở một chỗ trong Điện Quân Tình thấy được cảnh này thì nhất thời mở mắt kinh ngạc ngây người ra như phỗng. Toàn thân ngẩn ngơ.
Sau đó bỗng nhiên nháo nhào chạy về phía địa cung: “Quốc Việt…”
Ông Chiêm Thiên mau chóng ôm lấy bé Tùng nói: “Con à, con đừng chạy loạn. Cũng có thể đây là mưu kế của Điện Quân Tình để dụ con lộ diện.”
Bé Tùng con ngươi như muốn nút ra, chẳng chịt tơ máu, lắp bắp nói: “Mặc kệ có phải là mưu kế dụ con lộ diện hay không, con cũng phải đi. Ông nội, Quốc Việt ở trong đó, con không đánh cuộc được.”
Ông Chiêm Thiêm nói: “Nếu như thế, thì ông đi cùng con một chuyến.”
Bé Tùng và ông Chiêm Thiêm trà trộn vào địa cung gần đó của Điện Quân Tình, lúc này nhóm đặc công đang bận rộn chuẩn bị lên xe. Căn bản là không có thì giờ để ý đến vụ nổ bên địa cung.
Phía bên địa cung lập tức mang vẻ quạnh quẽ vô cùng.
Bé Tùng nhìn địa cung trong đống phế tích, tưởng tượng đến cảnh Quốc Việt bị chôn ở bên trong địa cung, lại cả cảnh tượng không có ai nhặt xác cho anh ấy. Một phần ấm áp trong lòng bé Tùng từ từ lạnh lẽo.
Tình yêu của nó đối với Điện Quân Tình, cũng đã nguội lạnh bớt đi phần nào.
“Quốc Việt”Bỗng nhiên nó ngồi thụp xuống, liều mạng dùng hai tay đào bới phế tích, Đột nhiên, đẳng sau cảnh tượng đổ nát đi ra một bóng người xinh đẹp. Khuôn mặt cô ta lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn bé Tùng, giọng lạnh như băng: “Em ấy đã bị nổ thành cát bụi rồi. Cậu không tìm được đâu”