*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Quân nhìn bàn cờ với dáng vẻ hờ hững: “Cháu trai cưng của ông làm chuyện gì cũng thích mượn tay của người khác. Tay sai ở bên cạnh anh ta hết lần này tới lần khác vẫn cứ ám thị, cho nên em gái Mười Ba mới có thể liên hệ với người của Điện Quân Tình nhanh như vậy”
“Nhưng mà tài chỉ huy của Dư Nhân chắc chắn sẽ có thể cầm chân được đội đặc công này trong thời gian dài. Đến lúc đó người già và trẻ em của Trại nhà họ Dư đã đến hang động ở lưng chừng núi. Cháu chỉ cần giữ vững nơi này thì họ sẽ an toàn.”
Đôi mắt quyến rũ của anh chứa đầy sự kiên định chưa từng có.
Ông cụ thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra tất cả đều trong dự đoán của cháu. Vậy thì ông yên tâm Ông cụ không lo lắng tới tình hình chiến đấu, hết sức chăm chú nghiên cứu bàn cờ sau đó đặt quân pháo ở trong tay xuống cười ha hả nhắc nhở: “Chiếu tướng!”
Chiến Hàn Quân sững sờ: “Cháu thua rồi”
Ông cụ lại buồn bực: “Hàn Quân nếu như cháu đã không lo lắng đội quân nữ giới vậy tại sao lại có dáng vẻ tâm sự nặng nề như vậy?”
Chiến Hàn Quân nhíu mày nói: “Vừa rồi cháu đi vào trong lối đi đúng lúc gặp phải Chu Mã đang bắt nạt vợ cháu…”
Ông cụ trêu chọc: “Thôi đi, cháu cho rằng ông không biết tính cách của vợ cháu như thế nào sao? Một trăm linh tám người trong Trại nhà họ Dư chúng ta đều biết Nghiêm Linh Trang ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, ỷ sủng mà kiêu.”
Chiến Hàn Quân hơi tức giận: “Người ở bên ngoài đều bình luận cô ấy như vậy sao?”
Ông cụ nói: “Còn không phải bởi vì sự cưng chiều của cháu sao.”
Chiến Hàn Quân nói: “Những bình luận này đều hiểu lâm cô ấy”
Ông cụ nhìn dáng vẻ căm thù của cháu trai khuyên lơn: “Cháu vẫn nên suy nghĩ làm sao kết thúc sự hồn loạn này đi. Hai người Nghiêm Linh Trang và Chu Mã có thể gây ra sóng gió gì chị Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi xuống rồi bỗng nhiên cảm thán đầy ẩn ý: nào Thanh Tùng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?”
Từ khi ông cụ biết Thanh Tùng chỉ mang đi một đội hộ vệ bình thường thì ông cụ vô cùng lo lắng cho sự an toàn của đám người Thanh Tùng, cũng không trông cậy Thanh Tùng có thể làm ra việc lớn gì.
“Thanh Tùng chỉ dẫn theo năm nghìn quân hộ vệ đi tới Điện Quân Tình, nếu như họ đánh chính diện với Điện Quân Tình thì sẽ giống như lấy trứng chọi với đá. Ông chỉ cầu mong chúng có thể còn sống trở.
Chiến Hàn Quân lại im lặng liếc mất nhìn ông cụ nói: “Mấu chốt để chiến thắng trận chiến này chính là đám người Thanh Tùng. Bởi vì nhiệm vụ mà con giao cho Thanh Tùng và Quốc Việt là phá huỷ phòng chỉ huy của Điện Quân Tình”
Ông cụ chết lặng..
Điện Quân Tình muốn phá hủy căn cứ cốt lõi của Mạt Thế. Chiến Hàn Quân muốn phá huỷ phòng chỉ huy của Điện Quân Tình. Đây được gọi là lấy đạo của người trả lại cho người, thực sự là một kế hoạch tuyệt vời?
Như vậy thì từ đầu đến cuối cả hai bên đều không đạt được như ý.
Ông cụ khen: “Tuyệt không sao tả xiết”
Sau đó lại đau lòng nhức óc: “Thanh Tùng và Quốc Việt gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy, nhưng mà quân lực mà Hàn Quân cháu chuẩn bị cho chúng quá yếu”.
Chiến Hàn Quân hé miệng cười: “Cháu tin tụi nhỏ.
Chiến Hàn Quân biết có phát động nhiều binh lực hơn nữa đi tiến đánh trung tâm của Điện Quân Tình thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá. Chẳng bảng thắng vì đánh bất ngờ để Thanh Tùng lợi dụng “thiên thời địa lợi nhân hoà” giật dây với Chiến Quốc Việt.