Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1552: Anh cam tâm tình nguyện




Dư Thiên An nói: “Đó chỉ là suy đoán thiếu thực tế của anh thôi. Hàn Quân sao có thể có suy.

nghĩ hoang đường đó được? Mặc dù chúng ta đã làm một số việc có lỗi với Nghiêm Linh Trang, nhưng mà chúng ta cũng là bề trên, huống hồ Nghiêm Linh Trang cũng không có gì đáng ngại Dựa vào cái gì mà bắt chúng ta xin lỗi cô ta?”

“Hừ, cô ta chiếm đoạt con trai em, xem Hàn Quân như người giúp việc, cái món nợ này em sớm đã không còn thiếu cô ta rồi.”

Sau đó lập lời thề son sắc nói: “Em sẽ không xin lỗi cô ta đâu. Bá Minh, anh cũng không được xin lỗi cô ta. Đừng đề cao cô ta quá, nếu không sau này chúng ta cũng sẽ trở thành người hầu của cô tt Chiến Bá Minh bất lực thở dài.

Sau khi Chiến Bá Minh và Dư Thiên An rời đi, Chiến Hàn Quân liền vào phòng động viên Nghiêm Linh Trang Nghiêm Linh Trang ngồi trên giường, lúc này mới thật sự cảm nhận được cảm xúc của cô ấy, vốn không phải là không chút gợn sóng.

Trong lòng cứ như bị người khác xé ra một lỗ hổng, vẫn còn rỉ máu, với một cơn đau quặn thắt.

Tất cả sự bất hạnh trong cuộc đời cô ấy, đều là do Chiến Bá Minh và Dư Thiên An.

Mất trí nhớ, tai nạn xe, té lầu, hủy dung… Sự hiểu lầm của cô đối với anh Quân và sự sinh ly tử biệt của cô với anh Quân…

€ô phát hiện, hai từ “tha thứ” lúc trước nói quá nhẹ nhàng, bây giờ mới biết, lúc đối mặt với bọn họ, tâm tình đặc biệt nặng nề, vẫn còn sợ hãi như ngày đầu Chiến Hàn Quân dựa lưng vào cánh cửa, nhìn thấy thân hình gầy yếu của Linh Trang run lên, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ đau khổ.

Anh nhấc bước chân nặng nề đi qua rồi kéo chăn lại ôm chặt lấy cô.

“Linh Trang, em đang run” Giọng của Chiến Hàn Quân có chút khàn khàn.

Linh Trang cười nói với anh: “Em có chút lạnh, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Cô không muốn để Chiến Hàn Quân biết cảm xúc thật trong lòng cô đối với Dư Thiên An và Chiến Bá Minh, không muốn quấy rầy anh.

Cô tưởng chỉ cần cô điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt, chỉ cần cô rộng lượng hơn một chút, thì có thế sống hòa hợp với họ.

Chiến Hàn Quân ôm chặt lấy cô: “Linh Trang, em đừng sợ, sau này có anh ở đây, sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa”

“Mẹ anh có vẻ không thích em lắm?” Linh Trang ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đế vô hại như chú nai nhỏ.

Đáy mắt Chiến Hàn Quân có chút tức giận, nói: “Bà ấy có thích em hay không cũng không sao cả, anh thích em là được”

Linh Trang cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Nhưng vấn có chút thất vọng mà nói: “Là anh nói tình cảm mẹ chồng nàng dâu tốt thì tình cảm vợ chồng mới phát triển được mà. Em vẫn hy vọng em và mẹ có thể chung sống hòa thuận với nhau”

Chiến Hàn Quân nhớ lại đôi mắt lạnh lẽo của.

Dư Thiên An khi nhìn Linh Trang, không muốn để Linh Trang tốn công đi làm những việc vô ích, nói: “Đó là do tình cảm không đủ cho nên vợ chồng mới cần mẹ chồng bôi trơn. Còn tình cảm của chúng ta thì không cần.”

inh Trang cười nói: “Mẹ nói anh chiều hư em Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nói: “Anh cam tâm tình nguyện.”

Dưới cái ôm ấm áp của Chiến Hàn Quân, Linh Trang rất nhanh liền quên đi phiền não.

Cảm xúc của cô cứ như ngày tháng sáu, ưu sầu đến nhanh nhưng đi còn nhanh hơn.

“Anh Quân, mấy cô gái của Điện Quân Tình đã đỡ hơn chưa? Bọn họ có ơn với Thanh Tùng, em muốn đi thăm họ”

“Ừm. Vậy em ngoan ngoãn giữ gìn sức khỏe.

Khi nào hết sốt, anh Quân sẽ dẫn em đến đó”

“Còn có… em gái mười ba đã được cứu về chưa?”

“Do kịp thời cứu trợ, nên không ảnh hưởng đến tính mạng. Hơn nữa đầu lưỡi cô bé vẫn còn trong miệng, bác sĩ đã làm phầu thuật cho cô bé, sau này nói chuyện có lẽ sẽ hơi lắp một chút. Còn những nơi khác thì không đáng ngại.”

“Nghe nói chị Sáu của Điện Quân Tình là Hoa Nhụy vì cứu Quốc Việt và Thanh Tùng mà mất mạng. Em muốn đi chôn cất cô ấy…”