Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1609




Nghiêm Quốc Linh Trang vùi mặt vào gối, nước mắt dàn dụa.

Cô có chút xấu hổ, bởi vì khi cô đang đối mặt với sự nhục nhã mà Dư Thiên An gây ra thì, cô lại dễ dàng sinh ra ý nghĩ từ bỏ tình yêu.

Nhưng mà Chiến Hàn Quân lại vẫn kiên trì như vậy: Cả đời này anh sẽ không từ bỏ cô.

Buổi tối ngày hôm ấy, Linh Trang khóc thiếp đi, ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, bà Dư nhận được tin nhắn của Dư Nhân, nhìn thấy nội dung tin ngắn thì, bà Dư suýt chút nữa tức nổ phổi, lập tức gọi điện thoại cho Dư Nhân Người phụ nữ dịu dàng trước đây, bây giờ lớn tiếng ồn ào: “Mấy người tới Hà Nội làm cái gì?”

Điện thoại bên kia, Dư Nhân ấp úng nói: “À, đây là quyết định mà ông nội đã đắn đo suy nghĩ.

Ông nội nói sinh thời ông muốn, tự mình dẫn các con các cháu nhận tổ quy tông”

Bà Dư cười nhạo nói: “Ông ấy già rồi nên hồ đồ à. Hàn Quân làm sao có khả năng trở lại cái nơi làm cho cậu ta đau khổ như nhà họ Dư? Con nói cho ông cụ, muốn làm cho Hàn Quân trở về nhận †ổ quy tông, trước hết mời người vợ là Linh Trang về đi”

Dư Nhân nói: “Ông nội còn không phải là chuẩn bị đến Hà Nội, để chịu đòn nhận tội với Nghiêm Linh Trang sao?”

Bà Dư lại cười nhạo: “Ông ấy chịu đòn nhận tội với Linh Trang? Người làm sai không phải ông ấy, ông ấy hồ đồ, Linh Trang còn chưa có lẫn. Linh Trang là người rõ ràng mọi chuyện. Người nên nhận tội với Linh Trang chính là Dư Thiên An.”

Linh Trang mặc quần áo ở nhà, đi dép lê, tóc tai bù xù đứng ở cửa phòng ngủ, giơ ngón tay cái về phía bà Dư, sau đó đi vào phòng ngủ rửa mặt thay quần áo.

Rất nhanh, Linh Trang lại đi ra.

Giống như thường lệ, điều đầu tiên là tới phòng chị cả, chào hỏi bé con Đứa bé nằm ở trong xe đẩy, nhìn thấy Linh Trang thì khua tay múa chân.

Linh Trang nhẹ nhàng xoa khuôn mặt béo mập của bé, chơi đùa với bé: “Có phải là muốn dì ôm không. Cháu gọi dì một tiếng, thì dì ôm.”

Chị cả dở khóc dở cười: “Nó mà mở miệng gọi em là dì, sợ là em sẽ bị dọa đến co rụt lại trên đất đó”

Linh Trang ôm đứa bé, thân thiết xoa đầu của bé. Sau đó ngồi ở đầu giường, nói chuyện phiếm với chị cả.

“Chị cả, đặt tên cho bé đi chứ?”

Ánh mắt Tranh Ngọc cô đơn: “Chị chưa kết hôn đã có thai, đứa bé nên mang họ của ai, trong lòng chị còn đang suy nghĩ.

Linh Trang nói: “Chị, đứa bé mang họ ai cũng được, nhưng không thể là họ Dư. Nhà họ Dư chỉ cần đứa bé, không cần mẹ. Tham lam ích kỷ như vậy, chúng ta không thể để cho họ toại nguyện”

Tranh Ngọc nhẹ giọng nói: “Em gái, đứa bé họ Nghiêm. Em đặt cho nó một cái tên hay đi.”

Linh Trang suy nghĩ một chút, nói: “Nhà họ Nghiêm chúng ta, đàn ông đều chỉ có một chữ, vậy thì đặt tên bé là Nghiêm Quốc đi. Giống như ánh nắng ban mai, từ từ chiếu rọi”

Tranh Ngọc nói: “Được”

Linh Trang ôm đứa bé nhẹ nhàng lắc, dịu dàng nói: “Sau này bé Quốc nhà ta chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Nghiêm, có ông ngoại bà ngoại thương yêu, còn có dì cậu thương yêu, tất nhiên sẽ khoẻ mạnh lớn lên.”

Linh Trang ôm đứa bé đến bên cửa số, không có ánh sáng của đèn sợi đốt, lại phát hiện da dẻ bé Quốc vàng như nghệ.