Sau khi về nhà, Chiến Hàn Quân tranh thủ thời gian đi đến trước mặt Linh Trang, đấm bóp cho cô.
“Mệt không?” Chiến Hàn Quân dò xét, hỏi thử.
Trong nháy mắt, mặt của Chiến Hàn Quân xám đen như tro, như thể thế giới sắp tới ngày tận thế vậy.
Linh Trang cảm nhận được sắc mặt nghiêm túc của Chiến Hàn Quân, cho rằng anh đang rất lo lắng cho sức khỏe của mình.
Linh Trang thầm thở dài, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để loại bỏ nỗi lo trong lòng của anh.
Lúc ăn tối, Chiến Hàn Quân ăn rất ít.
Nghiêm Mặc Hàn trêu ghẹo anh: “Cao tận một mét chín, mà ăn còn ít hơn cả mèo. Khó trách càng ngày anh càng gầy”
Anh Nguyệt trừng mắt với Nghiêm Mặc Hàn: “Anh nói ít vài câu đi”
Linh Trang nhìn gương mặt gầy gò của Chiến Hàn Quân, nhớ tới lời chỉ trích của Dư Thiên An. Cô đột nhiên có cảm giác, hình như.
Dư Thiên An cũng không phải hoàn toàn vô cớ gây sự.
Ít nhất thì Hàn Quân gầy đi cũng là do cô.
Sau khi ăn tối, Chiến Hàn Quân ủ rũ mặt mày đi về phòng chủ chính, ngồi trên giường ngẩn ngơ.
Anh tự trách mình không có năng lực để giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ và Linh Trang, để hai người tự làm tốn thương nhau.
Anh sợ hãi, nếu không cứu vấn kịp thời, cho hai người tiếp tục xảy ra mâu thuẫn, có thể anh sẽ đánh mất cả hai người bọn họ.
Linh Trang bất ngờ đẩy cửa phòng ngủ chính ra, bưng vào một ly sữa bò nóng.
Chiến Hàn Quân không nhận sữa bò, tiếp tục nghĩ ngợi.
Chiến Hàn Quân nghĩ anh cơ bản đã khỏi bệnh cảm mạo, chắc sẽ không lây cho Linh Trang được. Hơn nữa, ban ngày, Linh Trang đã xảy ra chuyện với mẹ, sợ cô đột ngột tái phát bệnh trầm cảm, anh sẽ không yên lòng khi thấy cô đi ngủ một mình “Linh Trang, đêm nay, em ngủ cùng anh đi”
Linh Trang cầu còn không được: “Vâng Anh chậm rãi đứng lên. Linh Trang đi về phía anh, nhảy lên người anh, sau đó thì một bên tay như chân bạch tuộc ôm lấy cổ anh, hai chân thì quấn chặt lấy eo anh.
Cô giống như một tiểu yêu tinh vậy.
Chiến Hàn Quân trợn tròn mắt.
Tâm tình xấu xa cũng bị anh đè ép lại.
“Anh Quân, có phải anh lo lắng cho sức khỏe của em không?” Linh Trang chớp chớp đôi mắt màu đen trong của mình.
Cơ thể linh động, mặt mày vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác đang lo lắng ngẩn người.
Chiến Hàn Quân lắp bắp nói: “Anh lo bệnh cũ của em sẽ tái phát, sợ em làm chuyện gì dại dột. Anh sợ anh chớp mắt một cái, em sẽ biến mất ngay lập tức”
Linh Trang ôm chặt lấy anh, thì thầm trấn an: “Anh Quân, anh ở đâu em ở đó. Anh yên tâm, không được anh cho phép, em sẽ không rời bỏ anh đâu.”
“Ừm” Chiến Hàn Quân như trút được gánh nặng Linh Trang uống một ngụm sữa bò, sau đó truyền sang miệng của anh…
“Đây là phần thưởng cho anh vì đã ngoan ngoãn uống thuốc Đông y” Cô cười nói.
Chiến Hàn Quân như đang được tận hưởng những giây phút ngọt ngào nhất: “Tiếp tục đi”
‘Vào ban đêm, Chiến Bá Minh bỗng nhiên gọi điện tới cho Chiến Hàn Quân.
“Hàn Quân, mẹ con bỗng nhiên bị ngất đi.
Bác sĩ gia đình nói, bà ấy có thể sẽ không qua khỏi. Con tranh thủ thời gian đến gặp bà ấy một lần cuối đi”
“Vâng. Con sẽ về ngay đây”