“Ăn xong chùi mép bỏ chạy à?” Chiến Hàn Quân nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ngoan ngoãn cúi đầu sau khi làm chuyện sai trái, khóe môi nhếch lên. Nghiêm Linh Trang giương mắt, trịnh trọng nói: “Em không phải loại người như vậy.
Nếu như anh đồng ý để em chịu trách nhiệm, em cũng có thể nuôi anh”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào chiếc váy lễ phục của cô: “Tiền váy lễ phục là dùng tiền của anh mua à?”
Mặt của Nghiêm Linh Trang nhanh chóng đỏ lên.
Vừa rồi còn hết sức nhiệt tình nói muốn nuôi anh, nhưng mà cuộc sống thực tế luôn tất vào mặt cô, kết quả vẫn là anh nuôi cô.
“Dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi” Chiến Hàn Quân liếc nhìn chiến trường vừa rồi, tức giận nói.
Nghiêm Linh Trang gật đầu vâng lời: “Vâng”
Sau khi thu dọn dẹp phòng xong, Chiến Hàn Quân lại nói: “Đưa anh về phòng, anh muốn đi tắm”
Nghiêm Linh Trang đành phải mặc quần áo cho anh, sau đó đẩy anh về phòng ngủ, rồi lại hầu hạ anh tắm rửa.
“Em có muốn tắm không?” Anh đột ngột hỏi.
Nghiêm Linh Trang vốn đĩ muốn xin anh cho cô dùng phòng tắm, nhưng không ngờ anh lại chủ động nhắc đến nên cô vui mừng gật đầu liên tục.
“Cảm ơn ngài Quân!”
“Em có đồ thay không?” Anh hả hê nhìn cô.
Nghiêm Linh Trang chỉ nhớ rằng sáng nay khi rời vườn Hương Đỉnh, cô đã cất chiếc vali ở nhà của Chiến Anh Nguyệt.
“Ngài Quân, cho em mượn quần áo của anh để mặc đi” Cô cúi gằm mặt cầu xin anh.
Trong mắt của Chiến Hàn Quân lóe lên vài tia gian xảo: “Hầu hạ anh tắm trước đã”
Nghiêm Linh Trang không nghĩ nhiều nên cô đi theo anh vào phòng tắm.
Chiếc bồn tắm cực lớn trông giống như một bể bơi nhỏ. Sau khi Chiến Hàn Quân bước vào, đột nhiên anh nắm lấy cổ tay Nghiêm Linh Trang, nhẹ nhàng kéo cô một cái khiến cô ngã vào trong bồn tắm.
“Chiến Hàn Quân, anh định làm gì?” Cô vô.
tình uống một ngụm nước, ngoi lên khỏi mặt nước, muốn rời đi nhưng lại bị Chiến Hàn Quân ôm chặt vào trong lòng.
“Đừng cử động” Anh ra lệnh.
“Lúc “ức hiếp” anh, em có thấy vui không?”
Anh xấu xa hỏi.
Nghiêm Linh Trang muốn khóc: “Ngài Quân, em sai rồi.”
“Bây giờ mới biết sai thì đã quá muộn”
Cô bị anh “ức hiếp” hết lần này đến lần khác, cho đến khi mệt mỏi nằm trong bồn tắm, nhìn lên trần nhà mới thở dài: “Rốt cuộc thì sớm muộn cũng phải trả”.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||
“Giờ em mới biết à?” Chiến Hàn Quân trêu chọc.
Nghiêm Linh Trang luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Suy nghĩ hồi lâu, cô đột nhiên bật dậy: “Ngài Quân, có phải anh đã tha thứ cho em không?”
Chiến Hàn Quân dựa lưng vào thành bể bơi, nhằm mắt nghỉ ngơi, bị cô hù dọa đến nổi sóng nước đánh lên mặt.
Anh không trả lời cô, nhưng khuôn mặt kia lại thanh thản một cách đáng ngạc nhiên.
Nghiêm Linh Trang nhoẻn miệng cười tươi như hoa.
Sau đó giống như một nàng tiên cá, lao vào trong nước bơi đến trước mặt anh, dịu dàng gọi: “Anh àI”
Chiến Hàn Quân mở đôi mắt đào hoa quyến rũ ra, mái tóc đen ướt đấm, từng giọt nước rơi xuống khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ, càng thêm quyến rũ.
Anh bình tĩnh nhìn cô, sau đó gật đầu.
Xem như trả lời cô.
Nghiêm Linh Trang vui mừng như một đứa trẻ và đột nhiên ôm lấy cổ anh, đưa môi mình lên.
“Anh à!”
“Sau này phải ngoan nhé”
“Vâng”
Bước ra khỏi phòng tắm, Nghiêm Linh Trang phát hiện một vấn đề, cô không có nội y sạch để thay. Cô đang mặc áo choàng tăm, khi bước đi lại lộ ra đôi chân dài trắng nõn khiến trong lòng Chiến Hàn Quân không khỏi bùng lên ngọn lửa.
Cuối cùng, Chiến Hàn Quân gọi điện cho Chiến Anh Nguyệt và yêu cầu cô ấy mang quần áo cho Nghiêm Linh Trang.
Khi Chiến Anh Nguyệt mang quần áo đến, Nghiêm Linh Trang đã thay quần áo và đến phòng ăn với Chiến Hàn Quân, chuẩn bị dùng bữa tối đoàn tụ với lũ trẻ.
Chiến Anh Nguyệt tìm cớ không đi về.