Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 707: Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?




Sau đó, Diệp Phong lại đi tới phòng bệnh riêng của tổng giám đốc. Chiến Hàn Quân đang năm úp sấp trên giường bệnh, trên lưng anh là từng vết thương máu thịt be bét do roi da để lại, cả người thoi thóp.

Diệp Phong quỳ gối trên mặt đất, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Tổng giám đốc”

Chiến Hàn Quân chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vốn tan rã sau khi nhìn rõ người đến là Diệp Phong, bỗng nhiên kích động mấp máy môi liên tục. Rõ ràng anh rất dùng sức, thế nhưng lại chẳng thể phát ra được chút âm thanh nào.

Anh đã quá yếu rồi.

Diệp Phong ghé sát lỗ tai gần miệng Chiến Hàn Quân, lúc này mới nghe được giọng nói trầm thấp, yếu ớt của anh.

“Chuyện Linh Trang mất tích không có liên quan gì tới nhà họ Chiến. Diệp Phong, để ý kỹ chiếc xe kia, tiếp tục truy tìm hành tung của nó. Thân phận của chủ chiếc xe đó nhất định không đơn giản.”

Diệp Phong nói: “Tổng giám đốc, anh yên tâm, nhất định tôi sẽ thay anh tìm được bà chủ về. Anh cứ an tâm dưỡng thương”

Đầu óc Chiến Hàn Quân vẫn còn choáng váng, ý thức duy nhất đều dành để lo lắng Nghiêm Linh Trang, chuyện vừa xảy ra làm anh cảm thấy hối hận đến mức không nói nên lời.

Anh luôn cảm thấy, nếu như anh không mềm lòng, nghe theo ý kiến của ông cụ Nghiêm có lẽ anh sẽ không từ bỏ Linh Trang.

Và Linh Trang cũng không sẽ xảy ra chuyện như thế.

Tại một biệt thự năm lưng chừng núi Long Tuyền thuộc phía nam của thủ đô Hà Nội Xung quanh biệt thự có một đám đàn ông.

mặc đồng phục, đội mũ quân đội, bên hông giắt súng đứng bảo vệ.

Sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, trang nghiêm.

So với dáng vẻ nghiêm ngặt bên ngoài, bầu không khí bên trong biệt thự lại có vẻ ung dung, thoải mái hơn nhiều.

Nghiêm Linh Trang mới vừa mở mắt ra, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi.

Một người đàn ông vô cùng khôi ngô, tuấn tú, cao gần một mét chín, trên người mặc một chiếc áo thun nhàn nhã, khuôn mặt đẹp đẽ sáng láng tựa như ánh mặt trời đang nhấc túi truyền dịch đứng bên cạnh giường, tập trung tinh thần đánh giá cô.

Thấy cô tỉnh lại, người đàn ông kia lập tức.

Ông oán giận nói: “Thân thể của cô quá kém cỏi, ngủ ròng rã mất tám ngày mới tỉnh lại. Tôi đã phải dùng hết toàn bộ thuốc tiêu viêm vô cùng quý giá của nhà chúng tôi cho cô rồi đấy”

Tiếng nói của anh ta như tiếng gió thổi qua thung lũng, giọng nói trong trẻo mang theo chút tươi mát, khiến người ta như được đảm mình trong gió xuân ấm áp.

Linh Trang nhìn khuôn mặt đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn của người đàn ông trước mắt mình, trên mặt cô xuất hiện một tia nghỉ hoặc: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của người đàn ông lập tức trầm xuống, không vui nói: “Cái phương pháp làm quen này đã xưa lắm rồi, tôi không nghĩ tới cô cũng chỉ là một cái bình hoa như thế: Nghiêm Linh Trang vứt cho anh ta một ánh mắt xem thường, rồi mới nói: ‘Tôi không có hứng thú với đàn ông đẹp”

Mọi đường nét trên khuôn mặt người đàn ông này đều tinh xảo tựa như điêu khắc, đôi mắt biết cười, nhìn qua tựa như đang cười mà lại không phải đang cười. Đúng là vô cùng đẹp trai.

Thế nhưng nếu đem ra so với Chiến Hàn Quân, đường nét này, khuôn mặt này cũng chỉ như con cún con vừa chào đời vẫn còn đang khát sữa, không có bất kỳ tính chất công kích nào. Một người đàn ông không có răng nanh sắc nhọn chính là một sự thiếu sót lớn.

Không giống Chiến Hàn Quân, luôn trưng ra một khuôn mặt đơ đơ không chút biểu cảm, nên mới có một cái mỹ danh “tượng băng biết đi”. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng trên người anh cũng toát ra dáng vẻ ngông cuồng dữ dội, mang đến cho cô cảm giác an toàn vô tận.

Thế nhưng bây giờ ngay cả Chiến Hàn Quân cô cũng chẳng còn thấy hứng thú, huống chỉ là anh ta?

Người đàn ông nhìn chăm chăm vào Nghiêm Linh Trang, anh ta vẫn duy trì thái độ nghi ngờ đối với câu nói “không có hứng thú” của cô: “Cô đang muốn dùng cách lạt mềm buộc chặt với tôi đấy à?”

Nghiêm Linh Trang không thèm nói gì, chỉ lườm anh ta một cái.

“Là anh lái xe tông vào tôi đấy à?” Cô chợt nhớ đến chuyện ngày đó, bèn hỏi.

Ngày ấy, sau khi cắt đứt với Chiến Hàn Quân cô đã chạy ra khỏi vườn hoa Nhật Lịch, sau đó bị xe va vào… Chắc hẳn tài xế của chiếc xe đó chính là anh chàng đẹp trai này.

Người đàn ông kia có chút oan ức nói: “Rõ ràng là cô đụng phải xe của tôi mới đúng. Cô va mạnh đến nỗi hỏng cả đèn xe phía trước của tôi rồi đấy”

Nghiêm Linh Trang ngờ vực nhìn người đàn ông này: “Anh gây ra tai nạn xe cộ, làm người khác bị thương, đã không chịu đi báo án tự thú, lại còn mang tôi về giấu ở nhà. Chẳng lẽ anh không sợ tôi chết rồi, người nhà tôi sẽ tìm anh bắt anh đền mạng hay sao?”

Nghĩ đến giọng điệu dứt khoát đòi chia tay của Chiến Hàn Quân hôm ấy, sắc mặt của Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên trở nên u ám Hai người đã như vậy rồi, sao anh có thể lo lắng quan tâm cô như trước nữa?

Sợ là ngay cả người nhà họ Nghiêm cũng không có năng lực để có thể tìm được cô, đúng không?