Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 739: Không quen




Thì ra là vì con cái.

Trong Nghiêm Linh Trang một khối ấm áp cũng chìm xuống hố băng “Được, tôi biết rồi. Ngài Chiến nếu không có chuyện gì nữa, tôi sẽ đưa bọn nó đi.”

Nghiêm Linh Trang khôi phục gương mặt lạnh như bằng của mình.

*Chuyện của em và Dư Nhân, cũng đừng để bọn nhỏ biết’-Giọng của Chiến Hàn Quân mang theo tia không cho kháng cự và bá đạo.

Mắt Nghiêm Linh Trang tức giận trừng anh: “Chuyện của tôi, không mượn ngài Chiến xen vào”

Nếu lúc trước cô sẽ hoài nghỉ tên này đang ghen. Nhưng bây giờ, cô tự mình hiểu được.

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hiện lên lệ khí, buồn rười rượi nói: “Nếu vì chuyện của em và Dư Nhân làm cho tâm lý bọn nhỏ xuất ám ảnh, thì tôi không tha cho các người đâu.”

Nghiêm Linh Trang buồn bực nhẹ cười lên, lòng anh ta quan tâm duy nhất vĩnh viễn là con cái mà thôi.

Cô quay người rời đi.

Gương mặt ngụy trang lạnh lùng của Chiến Hàn Quân sau lưng cô cũng từng chút rạn nứt.

Nghiêm Trang Linh xuống dưới lầu, tranh thủ thời gian tránh đi nơi này làm cô không hít thở thông được.

“Chúng ta đi thôi.”

*Cô phối hợp đi lên xe.

Bọn nhỏ vì tách khỏi cha, nên không bỏ được. Ánh mắt ngơ ngác nhìn cha từ lâu hai đi ra từ thang máy.

“Đi thôi” Chiến Hàn Quân nói *Cha, cha phải tới thăm chúng con” Bảo bối Thanh An nhào vào ngực cha, hai mắt đẫm lệ.

*Ừm”

Ánh mắt Chiến Quốc Việt lại liếc thẳng đến bóng người ở góc ẩn dưới lầu hai. Cha vì không muốn cho mẹ sinh nghỉ, nên đã lệnh các chú bảo vệ ẩn nấp đi rồi “Đi thôi”Chiến Quốc Việt không muốn làm phiền cha thêm, dẫn đầu đi ra ngoài.

Chiến Hàn Quân đưa bảo bổi Thanh Tùng dính người ra ngoài.

Nghiêm Mặc Hàn ngồi ở trên ghế lại, Tranh Linh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà ngay cả Chiến Quốc Việt cũng ngoan ngoãn ngồi ghế sau.

Thế nhưng, bảo bối Thanh Tùng và bảo bối Thanh Hàn lại lôi kéo tay cha mình không rời Chờ lâu, Nghiêm Linh Trang bỗng mở cửa xe ra, đem bảo bối Thanh Tùng và bảo bối Thanh Hàn kéo khỏi người Chiến Hàn Quân, sau đó ném vào ghế sau.

Làm xong chuyện, Nghiêm Linh Trang quay lại ghế phụ. Nói với Nghiêm Hàn Mặc: “Đóng cửa”

Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang quyết tuyệt như thế, đáy mắt tràn ra một tia cười đẳng chát.

Tâm của Nghiêm Hàn Mặc không đành, nói với Tranh Linh: “Bên người còn có người cô đơn, em không tạm biệt cậu ta sao?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Không quen.”

Nghiêm Mặc Hàn khởi động xe, rời đi.

*Cha, cha phải tới thăm chúng con đó”Bảo bối Thanh An và bảo bối Thanh Tùng cùng ghé vào cửa sổ khóc tê tâm liệt phế.

Lúc này Nghiêm Linh Trang mới nghiêng đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Chiến Hàn Quân phía sau bị xe bỏ rơi dần xa Lúc này, cô cảm thấy anh trở nên vô cùng cô đọc và đìu hiu.

Trong lòng có chút cay mũi. Cô âm thầm oán hận anh, vì sao lại làm thời gian tốt đẹp trôi qua như thế?

Một tiếng sau.

Nghiêm Linh Trang cùng bọn nhỏ xuất hiện ở đại viện của nhà họ Nghiêm.

Ông cụ họ Nghiêm nhiệt tình chạy ra nghênh đón bọn họ.

“Ôi, cháu ngoại của tôi”