Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 857: Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?




Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi xuống thời gian trên thiếp mời, anh hơi nheo mắt: “Xem ra tôi nhất định phải thả cô ấy ra ngoài.”

Diệp Phong nói: “Tổng giám đốc, tôi có nghe một số tin đồn rằng nhà họ Điền cố ý làm xấu mặt nhà họ Nghiêm thông qua đám cưới này. Nhà họ Nghiêm sẽ mất lòng tin của công chúng. Nếu mưu kế của nhà họ Điền thành công thì nhà họ Nghiêm sẽ họa vô đơn chí.”

Chiến Hàn Quân nắm chặt thiếp mời trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười tà ác: “Điền Nguyên Vũ vốn tưởng rằng nhà họ Điền làm ăn lớn có thể nở mày nở mặt gả con gái. Nhưng nghĩ đến nhà họ Nghiêm bây giờ nghèo khó, chỉ có thể mặc ông ta sắp xếp. Ông ta muốn làm xấu mặt nhà họ Nghiêm thì cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không.

Diệp Phong đoán được rằng chuyện này tổng giám đốc tuyệt đối sẽ không đứng ngoài.

Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang quản lý Nghiêm thị, cô ấy và Nghiêm thị là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Làm sao tôi có thể để nhà họ Điền làm nhục cô ấy được”

“Diệp Phong, đi tìm hiểu một chút về yêu cầu nhà họ Điền gả con gái. Chúng ta giúp nhà họ Nghiêm lấy giá gấp đôi chuẩn bị cho hôn lễ này”

Diệp Phong cười nói: “Tổng giám đốc giúp Nghiêm thị thẳng trận này thì bên ngoài có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của Nghiêm thị. Đến lúc đó, Điền thị sẽ tiền mất tật mang”

Chiến Hàn Quân cầm thiệp mời đi lên lầu.

Nghiêm Linh Trang đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tức giận lẩm bẩm một mình.

“Chiến Hàn Quân, ọe’“

Không kiềm chế được cơn buồn nôn, cô nôn thốc nôn tháo sau khi gọi tên Chiến Hàn Quân, khiến Chiến Hàn Quân đang lặng lẽ đi sau cô phải nhíu mày.

Nếu không phải biết cô có thai thì anh còn nghĩ cô kinh tởm anh.

“Chiến Hàn Quân, anh vô tình, tàn nhẫn, không có tính người”

Nghiêm Linh Trang tính tội Chiến Hàn Quân: “Anh là một nhà tư bản ăn thịt cá nhưng ngay cả nước canh còn không thèm cho công ty khác. Anh không sợ ăn nhiều sẽ nuốt không trôi sao?”

“Tôi vô tình, tàn nhãn, vô nhân đạo ở chỗ nào?” Giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau khiến Nghiêm Linh Trang sợ hãi co người lại.

“Anh Quân… Chẳng phải anh đi rồi sao? Tại sao anh lại trở về?” Nghiêm Linh Trang lắp bắp kinh hãi.

Chiến Hàn Quân nói: “Vốn là phải đi, nhưng tôi nhớ đến chuyện ngày hôm qua tôi đã hứa với cô nên tôi ở lại”

Nghiêm Linh Trang lập tức cảm động đến rơi nước mắt: “Anh Quân, anh thật là giữ chữ tín”

Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vẻ mặt ủ rũ nói: “Trong mắt cô tôi đã vô tình, tàn nhẫn và vô nhân đạo như vậy, tôi nghĩ mình không cần tuân thủ vấn đề giữ chữ tín”

Nghiêm Linh Trang hối hận chỉ muốn cần đứt đầu lưỡi đã gây ra tai họa cho mình.

“Anh Quân, tôi sai rồi”

Nghiêm Linh Trang cầu xin tha thứ với vẻ mặt đau khổ.

Chiến Hàn Quân quay xe lăn rời đi.

Linh Trang vội vàng đến xe lăn và chặn đường anh Lần này cô chuyển sang bán thảm: “Anh Quân, cả tối hôm qua tôi suy nghĩ kế hoạch này nên tôi đã thức cả đêm. Dù sao thì anh cũng nghe một chút kế hoạch của tôi chứ?”

Mất ngủ cả đêm?

Mặt Chiến Hàn Quân lạnh đi, cô nhóc này thật khiến anh tức muốn chết.

Anh nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, lạnh lùng nói: “Nghiêm Linh Trang, cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”

Nghiêm Linh Trang suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra hôm qua người này đã bảo cô ngủ ngon.

“Anh Quân, tôi biết anh lo con trai nghỉ ngơi không tốt.”

Cô vỗ vỗ bụng: “Anh yên tâm, tối hôm qua nó ngủ rất ngon. Tôi không ảnh hưởng gì đến nó cả, tôi chỉ năm bất động nghĩ kế hoạch, cũng không trở mình.”

Chiến Hàn Quân ôm trán, anh sắp bị cô tức chết.

Anh từ bỏ việc thảo luận chủ đề vô nghĩa này với cô, ném thiếp mời vào trước mặt cô.

Nghiêm Linh Trang nhặt nó lên xem kỹ, cô lập tức từ ghế sô pha nhảy dựng lên.

“Cái gì, Nghiêm Hiểu và Điền Ngọc Mễ sắp kết hôn á?”

Chiến Hàn Quân hỏi cô: “Cô có tính toán gì không?”

Chỉ mong cô tâm tư đơn thuần, không biết đối nhân xử thế.