Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 871: Tối nay tôi sẽ giúp anh mở phong ấn




Khi Chiến Hàn Quân chạy đến “Cánh đồng hoa lãng mạn”, chiếc Rolls-Royce sang trọng của anh đã bị dấy dài xe thể thao phía trước làm cho không thể nhúc nhích.

“Ai đã làm chuyện ngu ngốc này?” Chiến Hàn Quân nhăn mặt, nghỉ vấn chỉ số IQ của người khởi xướng Dư Nhân.

Quan Minh Vũ lái xe, anh ta hiểu tính xấu của tổng giám đốc, trước nay anh ta luôn như Ninja Rùa vậy, tránh được thì nên tránh.

Diệp Phong kiểm tra bản đồ xong đề nghị: “Tổng giám đốc, còn khoảng 1.200 mét nữa là tới vườn hoa. Nếu chúng ta đang vội thì không bằng chúng ta đi bộ qua.”

“Ừ” Chiến Hàn Quân gật đầu.

Diệp Phong đẩy xe lăn của Chiến Hàn Quân rời đi còn Quan Minh Vũ ở trên xe.

Ngay sau khi tổng giám đốc rời đi, tính ngông cuồng và ngỗ ngược của Quan Minh Vũ đã được giải phóng. Anh ta tức giận mắng thủ phạm gây ra tắc đường không biết bao nhiêu lần.

“Chậm phát triển trí tuệ, anh là tới đây dự hôn lễ, không phải để khoe khoang xe sang.

Không phải chỉ là Land Rover sao? Có gì hay, người tới đây dự hôn lễ, có ai chưa từng thấy Land Rover? Chết tiệt. Chậm phát triển trí tuệ”

Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân đến lối vào vườn hoa, Nghiêm Linh Trang làm ngơ trước sự xuất hiện của Chiến Hàn Quân. Cô vẫn tiếp tục trò chuyện với Dư Nhân.

“Dư Nhân, cảm ơn anh đã đến làm chỗ dựa cho nhà họ Nghiêm chúng tôi. Sau khi anh đến, tiệc cưới của nhà họ Nghiêm đã rực rỡ phát sáng.”

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Linh Trang không keo kiệt khen ngợi Dư Nhân như vậy, điều này khiến Dư Nhân có chút thụ sủng nhược kinh.

€ó điều sau khi Dư Nhân nhìn thoáng qua Chiến Hàn Quân, anh ta lập tức hiểu ý đồ của Nghiêm Linh Trang Anh ta đến gần Nghiêm Linh Trang, kề miệng vào tai cô, thấp giọng nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy: “Lợi dụng anh à?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Giang hồ giúp đỡ”

“Được rồi. Vô cùng vinh hạnh” Sắc mặt Dư Nhân có chút xám xịt.

Anh ta là một vương giả bẩm sinh, nhưng khi gặp Chiến Hàn Quân anh ta đã rơi xuống thành bia đỡ đạn Thật là làm cho anh ta rất không cam lòng Tay của Nghiêm Linh Trang đột nhiên đặt lên vai anh ta, nửa người cô nép vào người anh ta: “Dư Nhân, đêm nay anh có rảnh không?”

Dư Nhân duỗi ngón tay gãi gãi mũi cô, rất mập mờ: “Chỉ cần là em, con mèo hoang nhỏ này hẹn anh, anh đều sẽ rảnh”

“Tối nay, tôi sẽ giúp anh mở phong ấn.

Dư Nhân, chờ tôi” Nghiêm Linh Trang nháy mắt với anh ta Cô vốn là một người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ quyến rũ khiến người ta như bị điện giật Dư Nhân bị quãng ánh mắt quyến rũ mà thần hồn điên đảo, đến mức chảy cả máu mũi.

Chiến Hàn Quân liếc nhìn hai người đang diễn trò trước mặt, ánh mắt bình tĩnh.

“Diệp Phong, chúng ta đi vào.”

Nghiêm Linh Trang lập tức đứng lên khỏi Dư Nhân, tức giận nhìn chäm chằm vào bóng lưng quyết tuyệt rời đi của Chiến Hàn Quân.

Dư Nhân vẫn còn chưa thỏa mãn: “Chúa ơi, Nghiêm Linh Trang, em phải có trách nhiệm với anh.”

Lúc này Nghiêm Linh Trang mới để ý.

thấy Dư Nhân bị chảy máu mũi, vì vậy Nghiêm Linh Trang đã nhanh chóng rút khăn giấy ra để lau vết máu cam cho anh ta. Thế nhưng giữa chừng lại bị Nghiêm Mặc Hàn cắt ngang.

Nghiêm Mặc Hàn giật khăn giấy của cô, thô bạo lau cho Dư Nhân.

Khuôn mặt đẹp trai thân hôn điên đảo của Dư Nhân ngay lập tức bị vẽ loạn thành hai luồng máu, trông rất buồn cười.

Nghiêm Mặc Hàn cười nói: “Cậu Nhân, anh đừng dễ dàng động tâm với em gái tôi Sự thật chứng minh, phàm là người đàn ông nào động tâm với con bé thì cuối cùng đều rất thảm”

Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn Điền Cốc Nông một cách xấu xa: “Cậu có thấy tiểu tử ếch đó chưa? Từ nhỏ đã tỉ mến, kết quả là suýt bị em gái tôi một nhát dao đâm chết. Em gái tôi vốn định đâm vào cậu nhỏ của cậu ta, kết quả không cẩn thận đâm vào trái tim cậu ta. Còn thiếu chút nữa là thằng nhóc ngốc nghếch đó đã vào âm tào địa phủ rồi.”

Nghiêm Mặc Hàn tiếp tục đe dọa Dư Nhân: “Một công tử như anh không thể kiểm soát được em gái tôi. Nếu hai người ở bên nhau.”