Nghiêm Mặc Hàn nhìn đường cao tốc bên ngoài, bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán.
“Khốn kiếp, nếu ném ra ngoài như thế này thì sẽ chết người đấy. Chiến Hàn Quân, cậu có thể chuyển sang cách nào khác nhẹ nhàng hơn được không, tôi cầu xin cậu đấy?”
Diệp Phong mở cửa sổ ra, túm lấy Nghiêm Mặc Hàn.
Gió lớn tràn vào bên trong xe, giọng nói của Nghiêm Mặc Hàn gào thét trong gió lớn.
“Chiến Hàn Quân, cậu thật sự không phải là con người. Cách tồi tệ như thế này mà cậu cũng có thể nghĩ ra..”
Bịch.
Một tiếng động lớn vang lên, Nghiêm Mặc Hàn bị ném xuống, ngã ở ven đường.
Toàn thân đau đớn dữ dội, như thể tất cả xương cốt đã tan thành từng mảnh.
“Chết tiệt” Nghiêm Mặc Hàn mắng.
“Chiến Hàn Quân, có phải trái tim của cậu làm bằng sắt không hả?”
Nghiêm Mặc Hàn liên tục mắng chửi, mắng đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
Dù trái tim của Chiến Hàn Quân làm băng thép nhưng anh lại bảo vệ người anh yêu bằng mọi cách có thể.
Chiếc Roll Royce nghênh ngang rời đi, Nghiêm Mặc Hàn nhìn chiếc Roll Royce biến mất ở ngã tư. Anh ta ngồi bên vệ đường cao tốc, gió lạnh thổi từng cơn. Chịu đựng cơn đau gần như tan xương nát thịt khắp người.
Vẫy tay với các phương tiện đang đi về phía thành phố Phong Châu Cuối cùng cũng có một người tài xế tốt bụng đã đón anh ta lên xe.
Thành phố Phong Châu.
Nghiêm Linh Trang không biết mình đã ngất đi bao lâu, nhưng khi cô tỉnh dậy thì thấy bản thân đã nắm trong phòng ngủ ở nhà.
Dư Nhân ngồi ở đầu giường, lau mồ hôi lạnh trên trán giúp cô.
“Em tỉnh rồi à?”
Nghiêm Linh Trang trở mình ngồi dậy, khẩn trương kiểm tra quần áo bản thân đang mặc trên người thật nhanh. Quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không có thay đổi gì, nhưng trên cánh tay lại có những vết xước đỏ như máu.
Dư Nhân ném chiếc khăn rửa mặt vào trong chậu, tức giận nói: “Em lo lắng cái gì?
Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh sẽ làm loại chuyện đó với một bệnh nhân đang hôn mê sao?”
Nghiêm Mặc Hàn Linh nghỉ ngờ hỏi: “Vậy vết xước trên tay của tôi là có chuyện gì vậy?”
Dư Nhân nói: “Em đã bị người của Chiến Hàn Quân đánh ngất, là chị dâu của em cõng em rời đi, chắc là do em quá nặng nên cô ấy đã ngã mấy lần. Rồi khiến em bị thương chứ Sao.”
Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.
Dư Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn chăm chằm Nghiêm Linh Trang: “Này, Chiến Hàn Quân đã đối xử với em như vậy rồi, em còn muốn giữ gìn bản thân vì anh ta sao? Nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì có lẽ đã khiến cỏ mọc xanh mơn mởn như thảo nguyên trên đầu anh ta từ lâu rồi, để anh ta tức chết luôn”
Nước mắt của Nghiêm Linh Trang liên tục rơi xuống.
Dư Nhân luống cuống: “Em đừng khóc nữa, anh sợ nhất là phụ nữ khóc. Được rồi được rồi, anh không nói nữa.”
Nghiêm Linh Trang khổ sở nói: “Trước đây anh ấy không phải là người như vậy”
“Con người rồi sẽ thay đổi. Nghiêm Linh Trang, một ngày nào đó răng của chúng ta sẽ rụng mất, tóc cũng dần bạc đi, làn da xuất hiện nếp nhăn, làm sao em có thể đảm bảo rằng lòng người sẽ không thay đổi chứ?”
Dư Nhân nói chắc như đỉnh đóng cột: “Đúng vậy, trước đây trong trái tim, trong ánh mắt của anh ta chỉ có một mình em. Nhưng bây giờ anh ta đã già rồi, cơ bắp giãn ra, không gian bên trong cũng lớn hơn, như vậy có thể chứa được những người phụ nữ khác rồi đúng không?”
Nghiêm Linh Trang im lặng nhìn về phía Dư Nhân: “Đây là kiểu ngụy biện gì vậy?”
Chiến Hàn Quân đẹp trai ngời ngời, già chỗ nào hả?
Trên mặt Dư Nhân xuất hiện vẻ chua xót, nói: “Mẹ anh nói cho anh biết”