Xe lăn của Chiến Hàn Quân dừng lại dưới tháp, anh trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó xoay người đi về.
Diệp Phong kinh ngạc, “Tổng giám đốc, anh không đi thăm ông chủ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không, tôi sẽ quay trở lại biệt thự Ngọc Bích sau khi giải quyết xong vấn đề trước mắt.”
Nghiêm Linh Trang nhận được tin nhắn từ Chiến Hàn Quân: “Đến vườn hoa Nhật Lịch một chuyến.”
Một câu nói đơn giản khiến Nghiêm Linh Trang nghĩ lung tung.
Anh cần cô giải quyết nhu cầu tâm lý sao?
Khi Nghiêm Linh Trang còn đang do dự không biết trả lời tin nhắn như thế nào, bé Thanh Tùng đột nhiên chạy đến và gục đầu vào vòng tay của mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, bác đã đặt máy bay ngày hôm nay. Con sẽ rời khỏi Tthành phố Phong Châu. Mẹ, con sẽ nhớ mẹ lắm.”
Nghiêm Linh Trang ôm bé Thanh Tùng, cười nhẹ, “Con trai, mẹ không thể cùng con tham gia cuộc thi. Nhưng mẹ tin con. Con chưa bao giờ để mẹ thất vọng. Con là người giỏi nhất”
Đôi mắt đào hoa của bé Thanh Tùng hiện lên một tia tự tin, “Vâng. Mẹ, con sẽ không để mẹ thất vọng. Con sẽ đánh bại mọi đối thủ, khiến bọn họ phục con.”
“Thắng thua quan trọng. Nhưng mạng sống của con quan trọng hơn. Hãy nhớ những gì mẹ đã nói”
“Vâng” Bé Thanh Tùng gật đầu.
Nghiêm Mặc Hàn bước vào vội vàng thúc giục: “Thanh Tùng, muộn rồi, đi thôi.”. ngôn tình hoàn
Nghiêm Linh Trang đứng dậy tiễn bé.
Thanh Tùng xuống lầu Nghiêm Mặc Hàn ôm Lạc Thanh Tùng lên xe, nhưng cũng không nỡ để Lạc Thanh An ở lại Bé Thanh Tùng đang nằm tựa lưng vào ghế sau xe, nhìn thấy mẹ cậu đứng đó như một gốc cây, gió cũng không lay chuyển được.
“Mẹ” Trong nháy mắt bé Thanh Tùng trào nước mắt.
Nghiêm Mặc Hàn ôm bé Thanh Tùng chặt hơn, Mãi cho đến khi khu nhà họ Nghiêm bị bỏ lại phía sau, bé Thanh Tùng mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Bác ơi, cháu quên chào tạm biệt Thanh An”
Nghiêm Mặc Hàn sững sờ, “Vậy thì cháu… cháu có muốn quay lại chào tạm biệt con bé không?”
Bé Thanh Tùng lắc đầu, “Quên đi, mẹ đã khóc khi cháu rời đi. Con quay lại chọc tức mẹ được! Dù sao thì trận đấu cũng sẽ sớm kết thúc, vậy là cháu có thể nhìn thấy Thanh Anfồi”
“Ừ” Nghiêm Mặc Hàn cần môi nghẹn ngào.
Bé Thanh Tùng nghe thấy trong giọng nói có gì đó không bình thường, quay đầu nhìn anh ta, “Bác… bác khóc à?”
“Bác không khóc.” Nghiêm Mặc Hàn nói.
Bé Thanh Tùng nghiêng người ra trước mặt anh ta, đôi mắt to tròn nhìn chằm chäm Nghiêm Mặc Hàn.
“Bác vừa khóc.”
Nghiêm Mặc Hàn tùy ý lau đi nước mắt, “Khóc thì khóc, bác không nỡ xa vợ.”
Bé Thanh Tùng thở dài nói: “Mỗi lần bố nhớ mẹ, khuôn mặt bố đều như vừa chui ra khỏi hầm băng, như tuyết rơi giữa tháng sau.
Chúng cháu cũng không dám nói chuyện với bố. Còn bác khi nhớ vợ lại khóc.”
Bé Thanh Tùng lắc đầu, “Hôn nhân thật kinh khủng, lớn lên cháu sẽ không bị phụ nữ lấn át mà đánh mất chính mình như thế Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên cảm thấy rằng đây là một khởi đầu rất tồi tệ. Vì vậy, anh ta thuyết phục bé Thanh Tùng, “Kết hôn rất tốt, trời lạnh sẽ có người sưởi ấm giường.”
“Chăn điện không phải tốt hơn sao, muốn mở thì bật, muốn tắt thì tắt” Bé Thanh Tùng bĩu môi.
Nghiêm Mặc Hàn nói.