Nghiêm Mặc Hàn và bé Thanh Tùng lên máy bay tại sân bay thành phố Phong Châu.
Cùng lúc đó, Nghiêm Linh Trang lái xe đến vườn hoa Nhật Lịch.
Chiến Hàn Quân ngồi trên ban công trên lầu hai, nhìn về phía xa xa, khi nhìn thấy xe của Nghiêm Linh Trang lọt vào tầm mắt của mình, anh liền đẩy xe lăn đi xuống lầu.
Xe của Nghiêm Linh Trang vừa đến vườn hoa Nhật Lịch, cô chưa kịp bấm còi thì cửa của vườn hoa Nhật Lịch đã mở cho cô vào.
Sau khi đậu xe ở bãi đậu xe dưới đất, cô lê thân thể kiệt sức đi về phía cổng biệt thự.
Chiến Hàn Quân ngồi ở cửa đợi cô, khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh khựng lại trên gương mặt gầy gò và tái nhợt của cô trong giây lát, trong lòng không khỏi đau nhói.
Cuộc sống của cô gái này dường như rất Tồi tệ.
“Vào đi”
Anh quay xe lăn, Nghiêm Linh Trang đi vào phía sau anh.
Vừa đi cô vừa cởi quần áo của mình, Chiến Hàn Quân quay lại thì thấy quần áo vương vãi trên mặt đất, một ngọn lửa không thể chịu nổi tràn ngập đôi mắt đại bàng của anh, “Em làm gì vậy?” Chiến Hàn Quân trầm giọng h‹ Nghiêm Linh Trang lạnh mặt nói: “Ngài Quân, mối quan hệ giữa chúng ta ngoài người tình thì còn là gì được chứ. Ngài Quân đã gọi cho tôi. Ngoài việc này ra, tôi không thể nghĩ được điều gì khác.”
Nói xong, cô bước đến chỗ anh.
“Mặc vào đi” Anh tức giận.
Nghiêm Linh Trang vô cảm nói: “Ngài Quân, anh cân nhắc cho kỹ, nếu tôi mặc quần áo vào thì tôi sẽ rời khỏi vườn hoa Nhật Lịch ngay lập tức” Giọng điệu của cô rất dứt khoát.
Ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt của cô khi nhìn Chiến Hàn Quân vô cùng trống rỗng.
Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy trái tìm bị thứ gì đó khoét rỗng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nặng nề.
“Nghiêm Linh Trang, đi tắm đi” anh ra lệnh.
Nghiêm Linh Trang cầm quần áo lên lầu, vào phòng tầm.
Chiến Hàn Quân thở ra một cách nặng nề. Một sự bất lực tràn ngập trong mắt.
Hôm nay anh gọi cô đến đây, chỉ là muốn bác sĩ kiểm tra cơ thể cô.
Anh cũng đoán trước khi họ gặp nhau, bầu không khí chắc chắn sẽ vô cùng căng thẳng. Nhưng anh vẫn đánh giá thấp khả năng gây sự của cô.
Sự thờ ơ với anh trong mắt cô, sự vu khống trong lời nói của cô, khiến anh lạnh như băng.
Chiến Hàn Quân đau đến mức không thở nổi Hồi lâu sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh mới chậm rãi đi lên lầu.
Anh vào phòng ngủ và đợi cô đi ra.
Ngay sau đó cửa phòng tắm mở ra, Chiến Hàn Quân thu lại những suy nghĩ u uất kia, cô dán chặt lưng anh, “Ngài Chiến, anh có thể bắt đầu.”
Giống như thực hiện một nhiệm vụ, có bắt đầu và kết thúc.
Chiến Hàn Quân cười bất lực. “Được.”
Anh bất ngờ kéo cô vào lòng, ngã xuống giường, hai tay giam cầm cô, “Nghiêm Linh Trang, đây là do em yêu cầu.”
Anh giống như một con thú bị phong ấn ngàn năm vừa được thả ra, giống như một con thú, anh điên cuồng đến mức khiến Nghiêm Linh Trang sợ hãi.
Cô nhìn chảm chẳm lên trần nhà.
Trong đầu cô nhớ đến câu nói của anh: Đàn ông có thể tách rời tình yêu và tình dục Cô đột nhiên cảm thấy mình quá rẻ mạt.
Cô chủ động tìm đến, bị anh … lăng mạ.
Nước mắt cô không kìm được mà tuôn rơi.
Cơ thể bà bầu rất yếu, sau vài lần giày vò, cô trở nên yếu ớt và uể oải Cuối cùng thì cô cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Chiến Hàn Quân ôm chặt cô.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, tìm một viên thuốc màu trắng rồi rót cho cô một cốc nước, đặt lên trên đầu giường.
Khi Nghiêm Linh Trang đang nửa mơ nửa tỉnh, anh đưa ly nước cho cô, cô không nghỉ ngờ gì mà uống hết nước trong ly.
Cô quá khát.
Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ sâu.