Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 897: Đưa tôi đi




Cô phải rời xa Chiến Hàn Quân, suy nghĩ này vô cùng mạnh mẽ, cô lảo đảo đứng dậy chạy ra khỏi vườn hoa Nhật Lịch.

Nhưng vì dùng sức quá mạnh, tất cả sức mạnh dự trữ trong cơ thể đều bị tiêu hao hết, cuối cùng cô ngã xuống cổng vườn và không thể gượng dậy được nữa.

Xe thể thao của Dư Nhân tình cờ đi ngang qua vườn hoa Nhật Lịch, anh ta nhảy ra khỏi xe khi nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang co ro trên mặt đất.

“Linh Trang.”

“Dư Nhân, làm ơn đưa tôi đi.”

Khi Chiến Hàn Quân đuổi theo ra ngoài, anh nghe thấy Nghiêm Linh Trang cầu cứu một người đàn ông khác với giọng bất lực Trái tim anh chết lặng Dư Nhân vươn tay ôm Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân đột nhiên hét lớn: “Dừng tay.”

Anh cố gắng khắc phục sự cứng ngắc của đôi chân, chạy tới, anh muốn đưa Nghiêm Linh Trang về nhà.

Không ngờ, Nghiêm Linh Trang nhìn thấy anh như nhìn thấy quỷ, run sợ, cô nắm chặt tay Dư Nhân cầu xin: “Dư Nhân, đưa tôi ra khỏi đây”

Dư Nhân nhìn chằm chằm vào Chiến Hàn Quân, sự chế nhạo dần dần hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

Sau đó anh ta bế Nghiêm Linh Trang và bước lên xe.

“Linh Trang” Chiến Hàn Quân gầm lên như một con sư tử.

“Anh ta không phải là người tốt” Anh nhắc nhở cô.

Vẻ mặt khinh bỉ tuyệt vọng của Nghiêm Linh Trang tái nhợt, “Anh là một người tốt, nhưng anh đã làm tổn thương tôi.”

Chiến Hàn Quân bị câu nói này của chặn lại. Dư Nhân nhìn Chiến Hàn Quân và nở một nụ cười đắc thẳng, “Chiến Hàn Quân, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy. Tôi sẽ làm cho anh hối hận. Người phụ nữ mà anh không cần vẫn có thể sống như một nữ hoàng.”

Sau đó, Dư Nhân ôm Trang Linh lên xe.

Chiếc xe thể thao lao vút đi Thân thể vững vàng như núi xanh của Chiến Hàn Quân dường như gặp phải trận động đất chưa từng có, run lên, và quỳ xuống mặt đất “Trang Linh. Anh xin lỗi. Anh Hàn Quân xin lỗi em”

“Nếu chúng ta có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ khiêu khích em nữa.”

Trong chiếc xe thế thao, mái tóc đen bóng của Nghiêm Linh Trang đẹp như thác nước, mái tóc ấy làm khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô càng trắng, càng nhợt nhạt hơn.

Hai màu đen trắng, giống như bức tranh thủy mặc, nhưng lại vẽ một nỗi buồn vô tận.

“Dư Nhân, tôi không thể trở lại nhà họ Nghiêm trong bộ dạng như thế này. Anh có thể đưa tôi đến nhà bạn của tôi không?”

Nghiêm Linh Trang yếu ớt hỏi.

Dư Nhân đã nhìn thấy vẻ tức giận của của Nghiêm Linh Trang, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán của cô, cũng đã nhìn thấy vẻ ngoài xấu xa và độc ác của cô ấy.

Nhưng anh chưa bao giờ thấy cô khiêm tốn, bất lực và tuyệt vọng như thế này. Tất cả những điều này, đều là nhờ tình yêu của Chiến Hàn Quân.

Cô phải yêu anh sâm đậm thế nào mới có thể bị thương đến mức cả người không còn một chỗ lành lặn thế này.

“Được rồi” Anh ta đờ đẫn trả lời. Đôi mắt ấy chứa đựng sự ấm áp của mặt trời, nhưng lại có chút băng giá.

Chiến Hàn Quân!

Khóe môi Dư Nhân nhếch lên một vòng cung xấu xa.

Theo yêu cầu của Nghiêm Linh Trang, Dư Nhân đưa Nghiêm Linh Trang đến ngôi nhà Chiến Anh Nguyệt cho thuê ở thủ đô.

Khi Chiến Anh Nguyệt nhìn thấy Dư Nhân bế Nghiêm Linh Trang trên tay, xuất hiện trước mặt mình, cô ấy vô cùng kinh ngạc.

Dư Nhân trong lòng Chiến Anh Nguyệt là một đại ma vương, vì vậy cô ngay lập tức quyết định rằng Nghiêm Trang Linh trở nên như thế là do đại ma vương này.

Chiến Anh Nguyệt giơ nằm đấm đấm Dư Nhân, “Tôi sẽ giết anh, dám bắt nạt chị Nghiêm Linh Trang, tôi cho anh biết bắt nạt Nghiêm Linh Trang…”

Dư Nhân chết lặng. “Này cô, sao cô vô lý thế?”

Chiến Anh Nguyệt tức giận nói: “Tôi không có gì để nói với anh?”