Chiến Anh Nguyệt không có ô tô riêng, nên nếu cô muốn đến biệt thự Ngọc Bích ở ngoại ô, cô chỉ có thể chọn đi taxi Cô đứng ở ngã tư, gọi một chiếc taxi Nhưng khi Chiến Anh Nguyệt vừa lên xe, một bóng người đột nhiên lao ra từ phía sau xe, mở cửa xe rồi ngồi xuống bên cạnh Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Anh Nguyệt ngây người nhìn Nghiêm Mặc Hàn, “Nghiêm Mặc Hàn, anh đang theo dõi tôi?”
Nghiêm Mặc Hàn ngoắc ngoắc cổ, “Ai đi theo cô?”
Anh ta khinh thường liếc nhìn bộ dáng ưu nhã của Chiến Anh Nguyệt, nuốt nước bọt, nghỉ ngờ nói: “Nhìn cô phẳng lì như thế, ai thèm theo dõi cô chứ?”
Chiến Anh Nguyệt giơ nắm đấm lên, đấm dữ dội vào Nghiêm Mặc Hàn, “Ngực bà đây cúp D, anh dám khinh thường tôi?”
“Cúp D?” Nghiêm Mặc Hàn bán tín bán nghi, “Nhiều nhất là cúp C”.
Người lái xe ngượng ngùng, “Khụ khụ, hai người, đi đâu vậy?”
“Biệt thự Ngọc Bích.”
“Công ty Mặc Đinh”
Chiến Anh Nguyệt hung hăng nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc Hàn, “Đàn ông một chút đi, ưu tiên phụ nữ trước”
Nghiêm Mặc Hàn cúi mặt khẩn cầu: “Tôi có chuyện gấp, cô đến công ty Mặc Đinh với tôi trước đã.”
Chiến Anh Nguyệt mềm lòng, “Được.”
Người lái xe quay đầu và lái xe đến công ty Mặc Đinh.
Sau 20 phút nữa.
Xe taxi đến công ty Mặc Đinh.
Nghiêm Mặc Hàn nắm lấy tay Chiến Anh Nguyệt và nói: “Ra khỏi xe. Tôi sẽ chở cô đến biệt thự Ngọc Bích sau khi xong việc”
Chiến Anh Nguyệt do dự một lúc, trong lòng có giọng nói nhắc nhở cô: Cô không thể dây dưa với Nghiêm Mặc Hàn nữa, anh ta đã có vợ.
Nhưng thân thể của cô lại đi theo.
Nghiêm Mặc Hàn ra khỏi xe một cách không kiểm soát được.
Cô đi theo Nghiêm Mặc Hàn vào công ty Mặc Đinh, Nghiêm Mặc Hàn trông rất trầm tư, khuôn mặt tuấn tú lúc này còn nghiêm nghị hơn cả vị cán bộ già.
Chiến Anh Nguyệt quan sát công ty Mặc Đinh, nhưng lại phát hiện ra rằng công ty đã ở trong tình trạng tạm ngừng hoạt động.
Không có nhân viên nào đi làm, tất cả các phòng làm việc đều được dọn sạch sẽ.
“Nghiêm Mặc Hàn, làm thế nào mà công ty của anh lại thành ra thế này?” Chiến Anh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn cười ảm đạm, “Công ty phá sản.”
Chiến Anh Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi đau khổ khi nhìn thấy ánh mắt miễn cưỡng của Nghiêm Mặc Hàn và nỗi nhớ Đinh. Cô an ủi anh ta: “Phá sản thì phá sản.
Người ta đã nói của đi thay người. Có thể sau này anh sẽ thuận lợi sống đến khi mọi người đều đã trở thành hóa thạch.”
Sau đó cô thêm vào một câu rất tinh quái: ‘Mặc dù nghèo. “
Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt, “Vậy thì chết tốt hơn.”
“Được sống vãn tốt hơn” Chiến Anh Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta. “Một người đàn ông, không có là tìm cách đòi chết, anh không sợ bị người ta chê cười à!”
Nghiêm Mặc Hàn im lặng đi về phía văn phòng của mình.
Chiến Anh Nguyệt bắt kịp.
Bàn làm việc trong văn phòng của Nghiêm Mặc Hàn đã không còn, nhưng vẫn có một chiếc giường kiểu Anh mới tinh trong góc.
Có một máy nước nóng kiểu tủ đứng đặt sàn bên cạnh.
Ở bức tường đối diện là một chiếc máy chiếu, trên tủ tivi có nhiều bát đĩa Căn phòng này giống như phong cách sống ở nhà hơn.
Chiến Anh Nguyệt không thể không nói đùa, “Nghiêm Mặc Hàn, anh đúng là phá gia chỉ tử trong truyền thuyết. Phòng làm việc của anh không có một món đồ nội thất văn phòng, tất cả chỉ là ăn, uống và vui chơi thôi”
Nghiêm Mặc Hàn sững sờ nhìn Chiến Anh Nguyệt, con ngươi đột nhiên tối sầm lại.
Những thứ này rõ ràng là anh ta được chuẩn bị cho cô Chiến Anh Nguyệt đi quanh phòng, quay đầu lại liền thấy Nghiêm Mặc Hàn đang nhìn cô một cách kỳ lạ, hai tay sau lưng, vẻ mặt đặc biệt đáng sợ đi về phía cô.
Chiến Anh Nguyệt đột nhiên trở nên bất an, lui vào tường, hoảng sợ hỏi: “Nghiêm Mặc Hàn, anh định làm gì?”