Mùa Hạ Không Có Nắng

Chương 11




Thật ra khi Cố Kỳ Hạ nói ra hai từ "cảm ơn" với Tần Nhã Dương cũng vì một phần cô thật lòng muốn cảm ơn cô ấy song một phần cô cũng muốn xem phản ứng của Tần Nhã Dương sẽ như thế nào, có phải đã thấy được điều gì đó trên cơ thể cô rồi hay không. Vì Cố Kỳ Hạ nhớ lại dù sao sáng nay tỉnh dậy cô vẫn mặc nguyên bộ đồ, có cảm giác như nó cũng chưa từng bị cởi ra. Trong suốt quãng đường từ nhà ăn quay trở về lớp, Cố Kỳ Hạ liên tục sắp xếp từ ngữ sao cho phù hợp nhất có thể nhưng tới khi đối diện trực tiếp với người này, cô lại ngập ngừng chỉ nói ra được hai từ. Không những thế còn chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

" Cảm ơn chuyện gì?" Tần Nhã Dương trả lời gỏn lọn.

" Chuyện đó đó." Cố Kỳ Hạ vẫn tuyệt đối hướng mắt về nơi khác, lúc này mắt cô có khi còn di chuyển lên trần nhà luôn rồi. Bộ dạng Cố Kỳ Hạ như đang nói chuyện với thế lực siêu nhiên nào đó bay lơ lửng trên không. Người đối diện hoàn toàn không hiện hữu trong mắt cô.

" Quay mặt qua đây." Tần Nhã Dương vẫn bình tĩnh nói. Mặc dù âm điệu giọng nói của Tần Nhã Dương vốn không hề trầm tuy nhiên một câu này nói ra lại giống như đang ra lệnh khiến người nghe đều răm rắp làm theo. Âm thanh phát ra từ khuôn miệng kia dường như luôn huyễn hoặc người khác làm theo ý mình. Cố Kỳ Hạ cũng không ngoại lệ, vừa nghe được câu nói này cô đã theo phản xạ quay đầu sang.

Khoảng cách chiều cao giữa hai người vốn không hề quá cách biệt, nhìn từ xa thì chắc chắn sẽ thấy hai người đứng ngang nhau nhưng thực chất Tần Nhã Dương vẫn cao hơn Cố Kỳ Hạ một ít không quá nhiều. Chính vì vậy khoảnh khắc vừa quay đầu cô liền chạm phải ánh mắt của Tần Nhã Dương. Từ tận đáy lòng Cố Kỳ Hạ nhận thức được mình không phải không thích đôi con ngươi sâu hoắm này của Tần Nhã Dương nhưng song cô lại cảm thấy mình không thể giao tiếp được với nó quá lâu. Hiện tại cảm giác này vẫn được ấn định là không tên, kể cả cô cũng không hiểu vì sao. Chắc có lẽ là cô không hòa hợp được với người này.

" Tôi nói là tôi muốn cảm ơn cậu." Cố Kỳ Hạ dù đã xoay mặt đúng hướng nhưng ánh mắt lại lảng tránh xuống phía dưới môi của Tần Nhã Dương.

" Cảm ơn chuyện gì mà nhìn môi của tôi. Chuyện hôm qua hay là chuyện pha nước chanh không đường?" Tần Nhã Dương nở nụ cười ranh mãnh đáp. "Chuyện hôm qua" của Tần Nhã Dương nói đến là chuyện giúp Cố Kỳ Hạ về nhà nhưng lọt vào tai Cố Kỳ Hạ lại biến thành một ý nghĩa hoàn toàn xa vời khác.

Đậu xanh có ai nhìn thấy cái nụ cười chết tiệt này của cậu ta không? Nữ thần cái quái gì, nữ quỷ thì có.

Biểu cảm của Cố Kỳ Hạ khó coi như tượng thạch cũ lâu năm bị nứt mẻ, đôi môi đang hé mở còn chưa kịp đóng lại. Hai ngón tay cứng đờ vẫn còn nắm lấy góc áo khoác màu xanh đậm của Tần Nhã Dương không hề nhúc nhích. Tóc Cố Kỳ Hạ không cột được vén ra sau, để lộ ra hai cái tai nhỏ đang bị phủ bởi một tầng sắc đỏ khó phai.

Tần Nhã Dương nghĩ là do Cố Kỳ Hạ da mặt mỏng không muốn bị nhắc lại bộ dạng nhếch nhác cùng những phát ngôn hãi hùng của cô lúc đó nên mới có biểu hiện như gặp phải ma quỷ như thế.

Tần Nhã Dương nghĩ vậy nên cũng dần dần tắt nụ cười, khẽ hỏi: " Đỏ mặt cái gì? Không phải là cũng nhìn thấy của tôi sao? Công bằng rồi còn gì nữa?"

Không ngờ một câu này vừa nói ra, sắc đỏ từ tai Cố Kỳ Hạ bỗng chốc lan ra hết cả mặt, còn có xu hướng lan xuống tận dưới cổ. Cố Kỳ Hạ mở to mắt tưởng chừng như cô có thể sẽ làm nó sắp rớt ra ngoài, giây tiếp theo lại nổi sùng lên như một con người khác, cô nắm lấy áo khoác Tần Nhã Dương giật mạnh xuống.

Cố Kỳ Hạ tức giận mặt đỏ tía tái, cô kìm lòng không đặng liền mở miệng mắng cũng mặc kệ có ai nghe thấy hay không: " Đồ thần kinh. "

Cố Kỳ Hạ nói xong cũng không đợi Tần Nhã Dương phản ứng lại mà đi thẳng một mạch vào lớp.

Hiện tại là đến lượt Tần Nhã Dương đơ cứng người, chân như bị mọc rễ bám sâu xuống mặt đất, cứng ngắc không thể di chuyển. Phải đến một lúc khi giáo viên Tiếng Anh đi đến trước mặt vỗ vai, cô ấy mới nhận thức được từ nãy tới giờ bản thân chỉ đứng yên một chỗ.

Từ lúc giáo viên Tiếng Anh đứng trước bục giảng cho tới khi cả lớp cất cái chất giọng nhão nhoét như mới ngủ dậy của chúng nó lên để chào, Tần Nhã Dương vẫn chưa thể hoàn hồn lại, cô ấy bị mắng cho có chút ngu người rồi.

" Bị làm sao vậy?" Lâm Giai Minh huých vô vai Tần Nhã Dương một cái. Từ khi cậu vào lớp đã thấy Tần Nhã Dương một dạng đờ đẫn, ban nãy còn không đứng lên chào giáo viên, mắt thì cứ hướng xuống mặt bàn. May mà ngồi ở góc khuất tầm mắt giáo viên không thì dù cho cô ấy có cái mã đẹp cỡ nào cũng chắc chắn sẽ bị nghe kỉ luật cho mà no.

Tần Nhã Dương chỉ lắc đầu chứ không trả lời cậu. Pha này thì Lâm Giai Minh nhìn cỡ nào cũng đoán không ra rốt cuộc là Tần Nhã Dương có chuyện gì. Sao cậu cứ có cảm giác như hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra mà cậu chưa được biết thế.

" Nào nào các anh các chị dậy ngay cho tôi, đã vào đủ cả chưa? Sao cứ có cảm giác lớp này ít người quá vậy?" Giáo viên Tiếng Anh rống lên. Nhưng dù có cố gắng cỡ nào thì cũng chỉ có thể khiến bọn học sinh trong lớp ngẩng đầu dậy nhưng người tụi nó vẫn cứ ườn ra, đứa thì vẹo vẹo chống tay lên bàn, đứa thì ngửa lưng dựa ra sau ghế, chân thì duỗi thẳng tưởng chừng như mông nó sắp lọt hẳn xuống mặt đất. Ai không biết nhìn vào còn tưởng nhà thương điên.

" Bọn nó đi tị nạn hết rồi." Một đứa trong lớp lớn tiếng phát biểu. Một giây sau hàng tá điệu cười khác nhau ầm ĩ vang lên một tràng, tuôn ra phủ cả căn phòng lớn, chẳng thèm nể nang mặt mũi của ai, tất cả đều mở mồm nói đúng đúng đồng tình với câu nói vừa rồi.

" Haha chuẩn đấy bạn."

" Đi hết trơn rồi thầy ơi."

Đối mặt với một đám quậy phá cỡ lớp 11a4 này, giáo viên Tiếng Anh cũng không nổi nóng bất bình mà chỉ nói một câu khiến cả đám chả còn đứa nào hé mỏ ra cười được nữa:

"Vậy thì vừa hay các anh chị ở đây không đi tị nạn thì làm một đề kiểm tra đánh giá năng lực cho tôi nhé."

Đứa nào đứa nấy vừa nghe xong mặt liền nhăn như khỉ sau đó lại cằn nhằn như mấy bà hàng xóm. Những đứa hú hét to nhất vừa rồi giờ lại là những đứa cúi mặt xuống sâu nhất. Còn những đứa hùa theo thì la hét than vãn có đứa còn trách ngược lại mọi người, quay mặt còn hơn cả lật bánh.

Cả lớp nháo nhào một hồi nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng mà làm, tụi nó cầm tờ đề truyền xuống mà mặt đứa nào cũng ngán ngẫm.

Mãi cho tới khi Cố Kỳ Hạ xoay nửa người xuống đưa đề cho cô ấy, Tần Nhã Dương mới kịp lấy lại tâm trí. Người này nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ấy, đặt đề lên bàn rồi liền quay lên. Tần Nhã Dương đè nén cảm giác bức bối xuống, cô ấy chỉ nhìn bóng lưng phía trước của Cố Kỳ Hạ một lúc rồi quay đi.

Tần Nhã Dương ngồi làm bài Tiếng Anh nhưng trong đầu chỉ toàn ba chữ "Đồ thần kinh." lặp đi lặp lại, văng vẳng ngay bên tai quấy nhiễu cô ấy hết lần này đến lần khác. Tần Nhã Dương vẫn còn chưa hiểu tại sao Cố Kỳ Hạ lại nổi giận đến vậy, cô ấy cảm thấy bản thân cũng chỉ có ý tốt thôi mà có cần phải giận dữ đùng đùng như vậy không?

Tần Nhã Dương cứ vừa viết vừa ngẫm nghĩ, cho tới khi tổ trưởng đi thu bài, cô ấy vẫn không dứt ra được.

Vắt chân lên trán nghĩ mãi không ra, sẵn tiện vừa hết tiết Tần Nhã Dương bèn quay qua nhờ đến sự trợ giúp của cậu bạn thân.

" tiểu Giai, nói thử xem nhìn mặt mình đây thì cậu có nỡ lòng nào mắng không?" Tần Nhã Dương vừa hỏi vừa đưa tay lên sờ sờ mặt.

Tần Nhã Dương đột nhiên đặt câu hỏi quái dị như vậy không khỏi khiến cho Lâm Giai Minh mặt mày nhăn nhó. Cậu vốn biết cái tính tự luyến này của Tần Nhã Dương nhưng bây giờ là đang ở ngoài, làm ơn đừng bộc phát để cậu chửi chứ.

Đợi mãi mà chẳng thấy Lâm Giai Minh trả lời mà chỉ nhìn mình bằng cặp mắt kì thị, Tần Nhã Dương không chấp nhận được cảm giác tự mình độc thoại trông cứ như thiểu năng như vậy, cô nhíu mày nói: " Nói đi chứ, nếu không phải bạn thân thì nhìn khuôn mặt này đây cậu có nỡ lòng nào buông lời ác ý không?"

Tần Nhã Dương càng nói càng làm lông mày Lâm Giai Minh căng chặt, nhìn có vẻ như chúng nó sắp chạm vào nhau luôn rồi.

" Đồ thần kinh." Lâm Giai Minh cuối cùng cũng đảo mắt nói ra ba chữ.

Ba chữ này không ngờ lại khiến cho Tần Nhã Dương im phăng phắc, không biểu cảm quay mặt đi chỗ khác. Tới bạn thân còn quay lưng với cô ấy, không những thế còn nói ra chuẩn xác ba từ "Đồ thần kinh.", chỉ điều này thôi cũng đủ để khiến Tần Nhã Dương ngồi trầm ngâm nghĩ xem có phải là cô ấy thần kinh có vấn đề thật hay không.

Lâm Giai Minh có hơi lấy làm lạ, đáng lý ra giờ phút này Tần Nhã Dương phải chửi lại cậu gấp 5 lần không thì ít nhất cũng phải 4 lần nhưng lần này cô ấy cứ ngồi im chẳng biết là đang nghĩ cái gì.

" Cậu mới bị ai mắng à?" Lâm Giai Minh xích lại gần hỏi.

" Chắc vậy." Tần Nhã Dương đáp gọn.

" Anh Nhất mắng à? Nếu là vậy thì mình ủng hộ hai tay hai chân." Lâm Giai Minh nhoẻn miệng cười.

" Có muốn bị mắng không?" Tần Nhã Dương hít sâu một hơi rồi thở ra thật nhẹ.

" Không không." Lâm Giai Minh xanh mặt vội lắc đầu.

Tần Nhã Dương lại một lần nữa lặng im, xuyên suốt từ tiết tiếp theo cho đến tiết thể dục cô ấy vẫn không nói gì. Lâm Giai Minh bên cạnh lại càng không dám bắt chuyện. Nhìn Tần Nhã Dương trầm mặc như vậy ai mà dám nói chuyện cơ chứ. Lâm Giai Minh sợ lỡ cậu mà nói câu gì không vừa lòng Tần Nhã Dương thì chắc chắn xác suất mọi người đi tiễn cậu sẽ rất cao.

Thực ra từ đầu đến cuối Cố Kỳ Hạ cũng không khá khẩm hơn Tần Nhã Dương là bao, cô ngồi trong lớp mà tim đập dồn dập, chỉ nghĩ tới những chuyện khiến ai ai cũng phải đỏ mặt đỏ mũi mà hơn hết là não luôn tự ý hình dung viễn cảnh cô cùng cái người thần kinh kia làm những chuyện như vậy với nhau.

Đã thế chuyện tối qua cũng chẳng phải là một bên cưỡng ép vì nhìn đến mấy vết đỏ au trên xương quai xanh của Tần Nhã Dương là đủ hiểu cũng không phải cô không làm gì cô ấy.

Cố Kỳ Hạ tưởng tượng nhiều tới nỗi có những lúc cô muốn đập thẳng đầu xuống bàn để quên hết sạch nhưng cô đã không làm vậy, cô vẫn còn một phần tỉnh táo trong người. Vừa rồi là Cố Kỳ Hạ thẹn quá hóa giận, cô không hiểu tại sao Tần Nhã Dương có thể nói đến chuyện đó dễ dàng như vậy còn mình thì chỉ muốn vứt bỏ kí ức đó đi mà vứt không được.

Tất cả những gì giáo viên giảng Cố Kỳ Hạ đều nghe tai này lọt qua tai kia, không đọng lại một thứ gì trong đầu. Hàm Giai Tú ngồi kế lâu lâu quay qua nhìn thấy má Cố Kỳ Hạ đỏ ửng mãi không ngừng, biết là vậy nhưng cô ấy cũng chẳng dám hỏi vì nhìn mặt Cố Kỳ Hạ không chỉ đỏ mà còn hầm hầm khó chiều.

Dựa theo câu "Không phải là cũng nhìn thấy của tôi sao?" mà Tần Nhã Dương đã nói thì Cố Kỳ Hạ cũng đã đoán rằng có lẽ cô ấy đã thấy được toàn bộ cơ thể mình rồi. Cố Kỳ Hạ nghĩ Tần Nhã Dương chắc phải ghét bỏ mình lắm, nhất là phần lưng, cô nhìn qua gương thôi cũng đủ muốn nôn ra. Nhưng ngoài dự đoán, Tần Nhã Dương lại có vẻ như chả hề quan tâm đến mấy, cũng không nhắc đến những thứ đó.

Dù vậy nhưng tâm tình cùng cảm xúc của Cố Kỳ Hạ vẫn không ổn hơn được bao nhiêu. Một sự lo lắng bồi hồi cùng sự ghê tởm chính mình bắt đầu tuôn ra trong cô.

Cô không muốn người khác nhìn được những sắc màu quen thuộc họ thường thấy ở những bức tranh giờ lại được in hằn lên cơ thể cô.

Cô không muốn mình như một bức vẽ nguệch ngoạc vài đường nét rối mù, sắc độ chẳng ăn nhập vào nhau được bày trong phòng triển lãm. Nhưng nó lại được rất nhiều người đến xem, bọn họ nhìn chăm chú rồi lại thảo luận, có người còn bôi bác nó không ra gì. Dân tình trên mạng lại tranh cãi coi rốt cuộc bức tranh này đẹp chỗ nào. giá trị ở đâu.

Cô không muốn mình trở thành nó nhưng cô vẫn luôn nghĩ mình là bức tranh như vậy chỉ là chưa được công bố ra ngoài mà thôi.

Cố Kỳ Hạ rất cực nhọc giấu đi vậy mà giờ đây đã có người được chứng kiến. Nhưng người ấy lại chẳng hề bàn luận gì về bức tranh thô tục, gớm ghiếc chẳng có tí gì đẹp mắt nào trên người cô.

Bây giờ Cố Kỳ Hạ đã không còn tức giận như ban nãy nhưng cô lại nảy sinh một cảm giác lạ.

Đây chắc có lẽ là cảm giác lần đầu tiên có người thật sự nhìn cô mà không nhục mạ, nó lạ lắm.

Sự lạ thường này làm cho Cố Kỳ Hạ chưa thích ứng được, cô muốn trốn tránh, cô không muốn đối diện với người ấy, người mà đã thấy được toàn bộ tác phẩm của mẹ cô.

Thành phố Bắc Đài từ xưa đến nay vẫn là một trong những thành phố mát mẻ dễ chịu nhất trong cả nước, nhiệt độ cao nhất chưa bao giờ vượt quá 30 độ. Mùa hè nóng nhất cũng chỉ có 22 độ, chưa bao giờ có cảm giác oi bức còn mùa đông lạnh nhất là 16 độ. Đây cũng chính là một lợi thế lớn cho sự phát triển du lịch ở nơi đây, mùa hè vừa qua khách du lịch kéo đến nườm nượp, độ ăn chơi phải gọi là số dách. Ở trung tâm thành phố, người dân đa phần là giới trẻ coi đường phố như một sàn diễn thời trang, có mặc đồ kiểu nào cũng chẳng hề bị nóng.

Cố Kỳ Hạ thích cái thời tiết này bởi vì mọi người ở trường đa số đều mặc áo khoác kể cả giờ thể dục, chỉ có tụi nào chịu được lạnh mới nghênh ngang không mặc cho nên cô cũng không sợ một mình đơn độc mặc áo khoác sẽ bị dị nghị.

Vì mãi lạc trong hàng ngàn suy tư nên đến tiết thể dục Cố Kỳ Hạ vẫn không nhúc nhích mà cứ ngồi đừ ra. Mãi cho đến khi Hàm Giai Tú không nhìn nỗi nữa lay vai Cố Kỳ Hạ thì cô mới bàng hoàng tỉnh.

" Đi xuống dưới sân thôi, mọi người đi cả rồi đấy." Hàm Giai Tú đưa tay kéo người Cố Kỳ Hạ dậy.

" Đã tới tiết thể dục rồi sao?" Cố Kỳ Hạ hoang mang hỏi. Cô thật sự đã chìm trong thế giới của mình quá lâu.

" Cậu mà không xuống nhanh thì tí nữa bị phạt đừng có trách."

Cố Kỳ Hạ gật đầu, chân toan bước đi bỗng nơi khoé mắt cô nhìn thấy một bóng người thấp thoáng ngay phía sau lưng, hình như đang có ý định bước đến chỗ này.

Không đợi Cố Kỳ Hạ nhanh chân chạy mất, Hàm Giai Tú ngay bên cạnh đã vô ý lên tiếng kéo khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn.

" Tần Nhã Dương, cậu không mặc áo khoác sao, lạnh lắm đó." Hàm Giai Tú hỏi.

" Không, tôi quen rồi." Tần Nhã Dương dù đang trả lời Hàm Giai Tú nhưng ánh mắt cô một mực ghim chặt trên người Cố Kỳ Hạ. Người mà từ đầu đến cuối vẫn không nhìn đến cô ấy.

" Khi nào cậu lạnh thì nói tôi, tôi đưa áo khoác cho nhé." Hàm Giai Tú cà rỡn nháy nháy mắt.

" Được được." Tần Nhã Dương cười đồng ý.

" Ủa Lâm Giai Minh đâu?" Hàm Giai Tú nói hồi mới phát hiện không thấy bóng dáng Lâm Giai Minh.

" Cậu ấy đi trước rồi." Tần Nhã Dương nhẹ nhàng đáp. Trong lòng cô ấy thầm khinh bỉ cậu, vì là tiết thể dục lớp 11a1 và 11a4 học chung nên chuông vừa reng lên Lâm Giai Minh đã phóng đi như bay.

" Sao cậu vẫn còn ở đây vậy?" Hàm Giai Tú hỏi.

" Tôi chép xong bài rồi mới xuống được." Tần Nhã Dương thản nhiên đáp dù thực chất cô ấy chả chép một chữ nào vào vở. Cố Kỳ Hạ nghe được khẽ chau mày, dù Tần Nhã Dương có nói thật hay không cô vẫn không muốn ở gần cô ấy thêm một phút nào nữa.

" Vậy xuống cùng đi." Hàm Giai Tú nói.

" Được." Tần Nhã Dương nói xong liền tự nhiên đi đến kế bên Cố Kỳ Hạ như thể vô tình.

Mọi khi đi xuống sân rất nhanh mà sao hôm nay Cố Kỳ Hạ thấy nó xa quá, cứ hễ cô xích qua phải là Tần Nhã Dương cũng xích, cô đi nhanh 3 bước thì Tần Nhã Dương cũng đi nhanh 3 bước, cô dừng chân một lúc Tần Nhã Dương cũng dừng theo.

Cố Kỳ Hạ né tránh nhưng sâu trong lòng cô cảm giác bài xích khó chịu đã phơi đi bớt. Mà đã là những xúc cảm ở nơi sâu hút như vậy thì đương nhiên Cố Kỳ Hạ vẫn chưa nhận thức được.

Suốt quãng đường đi không một ai lên tiếng, không gian im ắng chỉ nghe được tiếng gió lạnh thổi siết qua da thịt mềm mại, tiếng bước chân di chuyển đều đặn, tiếng nói của những giáo viên ở các lớp học khác và chỉ có ai lắng tai nghe kĩ sẽ nghe được cả tiếng tim đập khẽ khàng che giấu cùng những mạch cảm xúc khó tả cứ thế trôi qua.

Một trong những nỗi ám ảnh của học sinh ở đây là sân trường rộng lớn này, mỗi lần tập thể dục là không khi nào không bị bắt chạy mấy vòng, đứa nào vừa chạy mà vừa rì rà rì rầm nói chuyện là bị giáo viên Thể Dục từ xa quát ngay.

Đôi mắt lão Chu rất tinh, nhìn từ xa xa đã thấy ba người bọn họ chạy đến, dù là chưa tới giờ bắt đầu nhưng ông vẫn cất giọng hét lớn oanh toạc cả một vùng trời:

" Ba em có mau lên cho tôi không!" Ông đứng thẳng người, dùng hết nội lực rống lên.

Cả đám học sinh đứng ở gần nhất vừa nghe đã bịt chặt tai, co người lại tránh xa khỏi giọng nói nặng nề của ông. Tụi con gái nhỏ giọng chửi thầm ông trong miệng còn tui con trai mặt mũi thì bực bội nhưng cũng chẳng dám hó hé. Chỉ duy độc một người có cái lá gan lớn nhất dám mở miệng lên tiếng vào lúc này.

" Thầy thông cảm xíu đi, người ta con gái thân thể không tốt, dù gì cũng chưa tới giờ." Sở Tiêu cười ngạo nghễ nói, hai tay cậu ta đút túi quần tư thế coi thường tất cả.

Gần như trong cái khối này chưa ai là chưa nghe đến mức độ trêu ngươi các giáo viên của Sở Tiêu, đã là giáo viên ở đây thì chắc chắn ai cũng đã từng phải đối phó với cậu ta. Lúc đầu thì mệt thật đấy nhưng dần dần cũng quen, càng đáp trả cậu ta lại càng chọc tức, biện pháp tốt nhất để cậu ta ngậm miệng lại chính là nêu ra hình phạt cho cả lớp ngay và luôn.

Lúc đầu nghe thì có vẻ không công bằng nhưng các học sinh trong lớp cũng không phải không góp phần vô trò đùa dai của Sở Tiêu, cậu ta nói một câu là chúng nó hùa theo mười câu, mà càng đáp lại trò đùa của cậu ta thì cậu ta lại càng khoái chí, tụi trong lớp ngày càng đùa giỡn rôm rã như thể chẳng có sự hiện diện của giáo viên.

" Lắm chuyện!" Lão Chu hậm hực đáp, ông bắn ánh mắt viên đạn về hướng Sở Tiêu.

Cậu ta cũng chẳng sợ gì ai mà nhìn thẳng lại, vai còn nhún nhún lên ra vẻ trêu tức.

" Thầy không biết bạn học tạo nên kỳ tích trong mùa hạ, Cố Kỳ Hạ sao? Số lần thi lại môn thể dục của cô ấy mà thầy vẫn còn đôi co cho được." Sở Tiêu quay đầu ra phía sau chỉ vào Cố Kỳ Hạ đã đứng vào hàng được một lúc.

Sở Tiêu vừa dứt câu thì đúng y như rằng tiếng cười nói ồn ã của chục cái miệng lại vang lên. Thật ra Sở Tiêu nói không hề sai, Cố Kỳ Hạ đúng là kỳ tích của mùa hạ nhưng không phải ý nghĩa đẹp đẽ gì mà là do cô ấy đã từng phải thi lại môn thể dục nhiều tới mức kéo dài cho đến kì nghỉ hè mới kết thúc.

Cố Kỳ Hạ chán nản khi nghe thấy tên mình lại bị nhắc đến trong tiết thể dục, sự tích của cô lại một lần nữa lại bị đào bới y như hệt mấy kẻ làm việc xấu ở trên mạng mỗi năm lại bị dân tình gọi tên.

Cố Kỳ Hạ cũng không phải là không cố gắng chẳng qua là cô cố hết sức rồi nhưng thế quái nào tới lúc kiểm tra cũng bị đánh trượt. Cố Kỳ Hạ trượt nhiều tới mức mà có lẽ không một ai là không nghe qua, mỗi lần cô thi lại là đều có người đến bu xem kể cả là học sinh ở khối khác cũng chen chúc đi đến hóng chuyện.

Mỗi lần như vậy là diễn đàn trường lại lần nữa dậy sóng tám chuyện, còn có người chia sẻ lại bài đăng chụp lén cô ở siêu thị rồi hỏi có phải người hôm nay thi nát bét môn thể dục vẫn không đạt là người này không. Sau đó là hàng loạt bình luận nhắc tên tài khoản của đàn anh đăng bài trước đó.

[ @Thẩm Đình, Thứ 5 tuần sau vào giờ ra chơi thứ 2 đi ra sân mà cổ vũ em ấy. Em nó hôm nay còn chưa có đậu đâu.]

[ OK! Chưa có cơ hội gặp em ấy ở trường giờ là cơ hội của tôi. Anh em đừng chen lấn. ]

[ Tôi đã cổ vũ em ấy từ ngày đầu rồi, cậu là tới hơi trễ rồi đó. ]

[ Con bé tội nghiệp.. ]

[ Đúng vậy, bu xem đông như kiến người ta muốn thi cũng thi không nỗi. ]

Đây cũng chính là một trong những lý do Cố Kỳ Hạ thi mãi mà không đạt, hàng trăm con mắt nhìn chăm chú chưa kể còn hú hét thử nghĩ xem có làm nỗi không. Nhiều người bu đông tới mức người đàn anh kia có đến hay không cô còn không biết. Giáo viên còn không quản nỗi đám đông khi ấy thì đủ hiểu nó nhốn nháo cỡ nào.

Dù rằng mọi người thảo luận đa số đều vui vẻ khen cô động tác dễ thương hay khuôn mặt xinh đẹp gì đó nhưng mỗi lần Cố Kỳ Hạ xem lại những cú trượt dài của mình, cô đều khó hiểu không biết họ là khen ở điểm nào.

Giáo viên bất lực tới kì nghỉ hè nên cũng đành phải du di cho cô qua môn không thì cái trường này đến hè vẫn còn xôm xả.

Kể từ đó tên gọi trong giờ thể dục của cô bị biến chất từ Cố Kỳ Hạ chuyển thành Kỳ Tích Của Mùa Hạ đúng nghĩa.

Trong lòng Cố Kỳ Hạ vô cùng bực dọc mắng Sở Tiêu vài câu nhiều chuyện nhưng bề ngoài vẫn một bộ mặt gượng cười còn có chút e thẹn.

" Hả là nhân vật đó sao! Khổ chết tôi rồi." Lão Chu ngó xuống nhìn Cố Kỳ Hạ nói.

Dáng người không cao cũng không thấp nhưng lại đặc biệt gầy quá mức cho phép. Ông nhìn đến mà cũng lắc đầu ngán ngẫm. Trong đầu ông đã nghĩ được hàng ngàn bài tập để sau này cho cô tập luyện.

Đã bắt đầu vào giờ vậy mà đám học sinh trong lớp vẫn ồn ào cười nói về chuyện của Cố Kỳ Hạ, không ai có ý định ổn định. Lão Chu kìm nén cơn tức, ông ưỡn ngực dồn lực vào thét lên:

" Đứng nghiêm hết vào cho tôi nếu không tí nữa chạy 5 vòng sân!"

Cả đám chỉ cần nghe đến 5 vòng sân liền bắt đầu giữ trật tự, đứng ngay hàng thẳng lối như đám học sinh mẫu giáo.

Lão Chu đưa mắt liếc nhìn hàng ngũ, nhìn kiểu gì ông vẫn chả thấy ưng nỗi, đứa cao thì đứng đầu hàng đứa thấp thì lọt đâu ở phía dưới, nhìn không ra một cái hệ thống gì.

" Em này đi lên đứng chỗ này." Ông chỉ vào một đứa rồi di chuyển nó sang chỗ khác.

" Thôi mà thầy, em rời Nhiễm Nhiễm không được đâu." Đứa vừa bị chỉ tên lên tiếng nhõng nhẽo chỉ vào đứa bạn thân kế bên.

" Cô có nghe hiểu tiếng người hay không!?" Lão Chu không kiên nhẫn đáp.

Vi Vi dù có bày ra bộ mặt không can tâm nhưng vẫn phải lết từng bước lạch bạch đến chỗ khác, đứng cách xa Nhiễm Nhiễm một khúc.

Nhìn cảnh tượng tình chị em bị chia rẽ này của hai người, đám con trai cười ha hả ai ngờ đâu tiếp theo là đến chúng nó ngay. Cái lớp này ai cũng tới lượt hết.

Tụi con trai chưa vui được bao lâu đã bị chia cách với anh em, cả đám giận dữ bước đi giẫm bịch bịch thể hiện nỗi bất mãn. Nhưng dù có hào hùng cỡ nào thì cuối cùng vẫn một mực nghe theo lời lão Chu.

Cố Kỳ Hạ ngước đầu nhìn lên Hàm Giai Tú liền hiểu được số phận của cô sắp đến. Ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ được ngay sự chênh lệch giữa cả hai người. Đúng như Cố Kỳ Hạ suy đoán, lão Chu đã nhìn đến phía này. Cố Kỳ Hạ hơi hồi hộp như đang chờ phiên toà xét xử dù đã biết trước kết quả, cô như là phạm nhân sắp bị đưa vào nhà giam.

" Ba người kia có biết xếp hàng không thế? Bạn nữ ở giữa chuyển xuống cuối hàng đứng cho tôi." Lão Chu chỉ vào Hàm Giai Tú.

Hàm Giai Tú chậc môi một cái nhưng rồi cũng đành đi xuống cuối hàng đứng, cũng không thể trách ai vì cô ấy quá cao so với các bạn nữ trong lớp.

Thân hình của Hàm Giai Tú vừa biến mất ngay bên cạnh, Cố Kỳ Hạ liền nhìn được một dáng người cao tầm cỡ cô, mặt không cảm xúc di chuyển lại gần.

Ánh mắt của cả hai ngang nhau, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau không ai nói câu gì. Hai khuôn mặt nhỏ không biểu hiện điều gì ra ngoài chỉ yên lặng nhìn nhau rất nhanh rồi quay đi chỗ khác.

Nhận ra được con ngươi đen láy này là của ai, Cố Kỳ Hạ ngay lập tức ngửi được mùi vị đắng cay.

Cô thật sự vào tù rồi.