Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 12




"Mẹ, bố con sao rồi?"

Lam lao ngay tới bên mẹ, chân tay cô vẫn run lẩy bẩy.

"Huyết áp của bố con tăng đột ngột. Ông ấy vẫn trong phòng cấp cứu."

Mắt mẹ Lam đỏ hoe.

"Nhưng sao lại như vậy. Từ trước đến nay con có thấy bố nói là bị cao huyết áp đâu?"

"Công việc kinh doanh của bố con gặp vấn đề. Ông ấy bị shock nặng, nên mới thế này."

"Vấn đề gì ạ? Mẹ có thể nói rõ cho con không?"

"Mẹ cũng không rõ lắm. Nghe nói là bố con nhập một lô hàng thời trang cao cấp gì đó. Ông ấy đã gom hết tiền của cửa hàng, vay nóng của bạn bè, nhưng giờ lô hàng đó gặp vấn đề, ông ấy không có tiền để nhập máy móc cho khách hàng và trả nợ."

Mẹ Lam sụt sùi.

"Từ trước đến nay, bố con chỉ kinh doanh nhập khẩu máy móc, thiết bị thôi mà. Sao lại có hàng thời trang gì ở đây?"

Lam tỏ ra bất ngờ khi biết bố mình nhập loại hàng hóa chẳng liên quan đến những thứ mà cửa hàng ông đang kinh doanh.

"Mẹ không rõ nữa. Con thử đến hỏi chị Loan, kế toán trưởng của cửa hàng xem sao."

"Vâng. Để chờ xem tình hình của bố con thế nào đã. Con sẽ giải quyết việc này thay bố."

Lam ngồi xuống bên cạnh mẹ, khẽ vỗ vào vai bà để an ủi, động viên.

"Có cần mình giúp gì không?"

Hạ lúc này mới lên tiếng.

"Mình cũng chưa rõ tình hình thế nào. Phải ở đây đợi bố tỉnh đã. Hạ cứ về công ty làm việc đi. Có gì mình sẽ gọi điện cho."

"Vậy mình sẽ ở đây với bác và Lam."

"Không cần đâu. Có mình với mẹ ở đây là được rồi. Hạ cứ về đi. Mình hứa là sẽ gọi điện cho Hạ mà."

"Ừ. Vậy có chuyện gì nhớ thông báo cho mình nhé."

Lam ngồi đó. Cô ôm chặt lấy bờ vai của mẹ. Nỗi ám ảnh quá khứ của cô lại ùa về. Sợ hãi, lo lắng, bất an.. đang ngự trị trong ý nghĩ của Lam, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ. Giờ đây, cô đang là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa của mẹ, nên nhất định cô không thể mềm yếu được. Bệnh viện đã trở thành nỗi kinh hoàng trong cuộc đời Lam, nhưng giờ đây nó lại là hy vọng đem đến sự hồi sinh cho bố cô. Hai mẹ con cứ ôm nhau trước cửa phòng cấp cứu, ruột gan nóng như lửa đốt, trông chờ từng giây, từng phút qua đi.

Cuối cùng thì của phòng cấp cứu cũng được mở ra, Lam dìu mẹ tiến lại gần, hỏi thăm bác sĩ tình hình của bố.

"Cũng may mà gia đình đưa bệnh nhân tới sớm. Hiện tại thì bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, tuy nhiên ông ấy vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được. Chúng tôi vẫn sẽ giữ ông ấy nằm lại phòng cấp cứu để theo dõi. Gia đình cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, trong trường hợp bệnh nhân sẽ có những biến chứng."

Mẹ Lam không giữ được thăng bằng nữa, bà khuỵu chân xuống khi nghe bác sĩ nói. Cô vội đỡ mẹ dậy, dìu bà ra ghế ngồi.

"Mẹ. Mẹ đừng lo lắng. Bác sĩ cũng nói là bố con đã qua cơn nguy hiểm rồi mà. Bố sẽ tỉnh lại ngay thôi."

Lam tiếp thêm cho mẹ niềm tin, trong khi bản thân cô cũng đang lo lắng, sợ hãi.

"Để con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi nhé. Dù sao thì bố con cũng chưa tỉnh. Nên hai mẹ con ở đây cũng không thể làm gì được. Mẹ phải nghỉ ngơi lấy sức, để khi bố con tỉnh, mẹ còn chăm cho bố khỏe được chứ."

"Con cứ để mẹ ở đây. Nhỡ khi nào ông ấy tỉnh lại, không có người nhà ở đây thì sao?"

"Con đưa mẹ về rồi con sẽ vào ngay mà. Mẹ mà cứ thế này, lại đổ bệnh thì một mình con làm sao chăm sóc được cả bố và mẹ chứ. Mẹ thương con thì mẹ về nhà nghỉ đi nhé."

Lam không kìm được những giọt nước mắt.

"Mẹ biết rồi. Để mẹ ra bắt taxi về cũng được."

"Vâng. Vậy cũng được. Để con đưa mẹ ra cổng."

Lam lấy tay, lau những giọt nước trên khóe mắt nhăn nheo của mẹ. Cô đỡ bà đứng dậy.

Sau khi tiễn mẹ về, Lam cũng lao ngay tới cửa hàng của bố, để nắm bắt thêm thông tin. Vừa thấy Lam bước vào cửa, chị Loan cũng sốt sắng, chạy ngay ra hỏi han.

"Sức khỏe của bố em thế nào rồi?"

"Cũng ổn rồi ạ. Chị có thể cho em biết thêm về lô hàng mà bố em mới nhập không?"

Lam không muốn mọi người hoảng loạn thêm khi biết tình trạng hiện tại của bố, nên cô vào luôn vấn đề chính.

"Cách đây khoảng một tháng, bố em nói là có chỗ quen biết, giới thiệu cho một lô hàng về quần áo, giày dép cao cấp, đang phải nằm ở cảng Hải Phòng. Họ nói rằng, do chủ lô hàng đó gặp vấn đề về vốn, nên không đủ tiền làm các thủ tục hải quan, đóng thuế và thanh toán cho đối tác ngay được, nên muốn chuyển nhượng lại với giá rẻ. Họ cũng đưa ra cam kết với bố em là, sau khi ông nhận lô hàng đó, họ sẽ giới thiệu cho các kênh phân phối, và đảm bảo là bố em sẽ thu lại tiền vốn và lãi chỉ trong vòng hai đến ba tháng. Mới đầu thì bố em không nhận đâu, nhưng vì bên kia nài nỉ quá, lại là chỗ quen biết. Họ nài nỉ, nếu bố em không nhận giúp thì lô hàng đó sẽ bị giữ ở cảng thêm một thời gian nữa, lúc đó họ sẽ bị thiệt hại rất nhiều. Nếu bố em mua lại, thì vừa giúp được họ, lại vừa có lợi cho bố em. Bố em vì nể họ, và cũng muốn kiếm thêm chút lời, nên đã huy động toàn bộ tiền mà khách hàng đặt trước để mua máy móc, thiết bị mà nhận lấy lô hàng này. Sáng nay, khi mà cái lô quần áo kia về tới đây, mọi người mở ra kiểm tra mới biết, đó chẳng phải là quần áo, hay giày dép cao cấp gì, mà toàn là hàng chợ và đồ hạ giá thôi. Đã vậy lại còn tạp nham, cả cũ cả mới nữa. Còn lô máy móc, thiết bị mà cửa hàng đặt cho người ta cũng đã về đến cảng rồi, nhưng giờ thì không còn tiền mà nhập nữa. Khách hàng thì họ đang giục, mà bên cho bố em vay nóng cũng tự dưng đòi nợ ngay. Vậy nên bố em mới bị shock."

"Tại sao lại có sơ xuất trong khâu kiểm định hàng hóa như thế? Từ trước tới nay, cửa hàng cũng đã từng nhập khẩu không biết bao nhiêu loại máy móc, thiết bị mà vẫn để bị người ta lừa là sao?"

"Cửa hàng chúng ta thường thông qua các công ty xuất nhập khẩu trung gian để mua bán máy móc thôi. Nhưng lần này, thì bố em bảo rằng, bên kia người ta đã làm thủ tục hết rồi, mình chỉ việc giao tiền và nhận hàng. Bố em cũng chủ quan, nên không kiểm tra gì nữa."

"Người đó là ai vậy? Tại sao bố em lại tin tưởng đến mức này?"

"Chị không rõ. Họ chỉ gọi điện và gặp bố em ở ngoài, chứ chưa tới cửa hàng bao giờ."

"Vậy chúng ta còn giữ giấy tờ hải quan, kiểm định hàng hóa, biên lai, hay bất cứ thứ gì liên quan đến lô hàng kia không? Liệu có thể kiện họ ra tòa không?"

"Chị e là hơi khó. Vì giấy tờ của lô hàng này rất phù hợp, không có dấu hiệu gì là sai trái cả."

"Nhưng trong giấy tờ, lại ghi là hàng thời trang cao cấp mà. Như vậy không phải là làm giả giấy tờ hay sao?"

"Không. Trên giấy tờ chỉ ghi là hàng may mặc chung chung thôi. Cái này là do lỗi của mình, đã không kiểm định hàng trước. Bố em tin lời người ta, khi họ nói, ghi tên hàng như vậy, để đỡ tốn thêm tiền thuế."

"Cái quái gì vậy? Rốt cuộc những người này là ai, mà lại khiến bố em có thể dễ dàng tin tưởng đến thế?"

"Em bớt giận đi, tập trung vào vấn đề trước mắt đã. Làm thế nào mà huy động được vốn mà nhập lô máy móc ở dưới Hải Phòng kia kìa?"

"Chị có thể cho em xem qua sổ sách của công ty không? Em cần xem báo cáo tài chính và kết quả kinh doanh của cửa mấy tháng gần đây."

"Được rồi. Em vào đây."

Từ trước đến nay, chẳng mấy khi Lam quan tâm đến công việc kinh doanh của bố cả. Cô chỉ mơ hồ biết được rằng, bố đang buôn bán các loại máy móc, thiết bị nhập khẩu từ một số nước ở châu Á và châu Âu. Cửa hàng chỉ nhập khẩu khi có yêu cầu từ khách hàng trong nước, chứ không mua bán tràn lan. Vì vậy mà số vốn của cửa hàng cũng không nhiều, công việc kinh doanh phụ thuộc vào quá trình quay vòng vốn nhanh hay chậm. Thế nên, sự việc lần này, sẽ gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh của cửa hàng, rất có thể gia đình Lam sẽ phải đóng cửa nơi này, và thế chấp cả nhà để mà trả nợ.

Lam chăm chú nhìn vào đống sổ sách ở trên bàn, cô không bỏ qua bất cứ một số liệu nào.

"Chị Loan này. Vậy là bố em đã rút hết cả phần lợi nhuận từ việc bán lô máy móc trước, cộng với số tiền đặt cọc của khách cho lô hàng lần này phải không?"

"Ừ, mà hình như bố em còn rút cả tiền ở nhà nữa đấy?"

"Vậy là chúng ta phải cần khoảng 4 tỷ để nhập lô máy móc lần này. Đúng không chị?"

"Chính xác là 4 tỷ 2 trăm triệu."

"Chúng ta mới chỉ thu về hơn 1 tỷ. Đó là tiền đặt cọc của khách hàng?"

"Đúng rồi. Mà sao em biết vậy? Bọn chị học kế toán mà cũng gặp khó khăn khi đọc báo cáo tài chính nữa, huống hồ em lại là dân ngoại đạo."

"Em chỉ là học mót thôi. Ngày xưa sinh viên cũng có đi học hộ cho mấy người học tại chức, rồi làm thu ngân, kế toán cho một cửa hàng nhỏ, nên biết chút xíu."

"Vậy mà em vẫn có thể tiếp thu và giữ lại làm kiến thức cho mình là giỏi rồi."

"Chị có thể hẹn lại với khách hàng đã đặt máy, lui lại thời gian nhận hàng được không? Em cần phải lo đủ tiền đã. Chị nói khó với họ, lui lại cho em khoảng 10 ngày thì tốt."

"Được rồi, chị sẽ cố gắng."

Lam vẫn không khỏi thắc mắc, cái người mà kêu là chỗ thân thiết với bố mình kia là ai, mà có thể khiến một người đầy kinh nghiệm trong kinh doanh như ông lại có thể mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy. Số tiền mà bố Lam đang vay bên ngoài cũng gần 2 tỷ, cộng với tiền tiết kiệm của bố mẹ nữa. Lam không rõ tài sản để dành của bố mẹ là bao nhiêu, nhưng cô chắc con số đó không hề nhỏ. Đó là số tiền dành dụm suốt bao năm của ông bà. Lam cảm thấy rất giận cái kẻ đã đưa bố cô đến bước đường này vô cùng, cô tự nhủ, sẽ tìm mọi cách để biết được kẻ đó là ai.

* * *

Suốt cả ngày cắm đầu vào đống sổ sách ở cửa hàng bố, giờ Lam như người kiệt sức. Cô lảo đảo đứng dậy, bước ra khỏi cửa hàng. Mọi người đã về hết, chỉ còn lại mình cô. Lam kéo cửa, khóa lại cẩn thận rồi mới chạy xe về bệnh viện. Cô cũng chẳng muốn ăn gì cả. Bước vào khu vực cấp cứu, Lam thấy Bình đang ngồi chờ ở ngoài, cô hơi ngạc nhiên.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi đến nhà Lam, được bác gái cho biết."

"Đến đây lâu chưa?"

"Từ chiều rồi. Bác mới được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi ngồi đây chờ Lam, sợ Lam về lại không tìm thấy."

"Vậy à?"

Lam mệt mỏi, ngồi xuống ghế cạnh Bình.

"Thôi, đứng dậy. Đi ăn cái gì đã. Còn lấy sức mà thức đêm trông bác chứ."



"Tôi chưa muốn ăn. Lúc nào đói sẽ đi. Giờ tôi qua chỗ bố đã."

Lam gạt tay Bình ra, rồi đứng dậy, đi tới khu chăm sóc bệnh nhân đặc biệt.

"Này."

Bình chìa cặp lồng cháo ra trước mặt Lam. Nhìn sắc mặt Lam, không khó để nhận ra, cô đang hết sức mệt mỏi và lo lắng.

"Tôi đã nói là không ăn rồi mà. Cậu mua làm gì?"

"Tôi đã hứa với bác gái là sẽ bắt Lam phải ăn uống đầy đủ rồi mà. Giờ hai bác chỉ còn biết trông vào Lam thôi. Lam phải mạnh mẽ lên chứ."

Nghĩ tới bố mẹ, Lam không cầm được nước mắt. Cô nghe lời Bình, đưa từng thìa cháo vào miệng, mà nó cứ nghẹn ứ lại, thật khó nuốt.

"Chuyện của cửa hàng thế nào rồi."

"Không khả quan lắm."

Lam ngán ngẩm. Cô kể lại cho Bình nghe mọi chuyện.

"Vậy để ngày mai tôi qua đó giúp Lam, bảo luôn cả Lâm nữa. Có thêm người sẽ tốt hơn."

"Không cần đâu. Hai người còn phải đi thực tập nữa mà."

"Không phải lo đâu. Tôi nói một câu là anh Sơn đồng ý cả hai tay luôn ấy chứ. Còn chỗ Lâm, đã có Hạ đứng đằng sau rồi mà. Bạn bè không giúp nhau lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa."

Nhìn người con gái mình yêu đang phải đương đầu với sóng gió, khó khăn, Bình không khỏi cảm thấy xót xa. Mọi thứ đang đè nặng lên đôi vai bé nhỏ của Lam, khiến cô ấy càng thêm mỏng manh, yếu đuối. Bình không còn nhận ra hình ảnh một cô gái năng động, vui tươi ở Lam lúc này nữa. Thay vào đó là một vẻ mặt ủ rũ, mệt mỏi, và đầy lo lắng. Bình chỉ muốn được ngồi xích lại, mà ôm Lam thật chặt trong vòng tay rắn chắc của mình.

"Chị Lam. Bác sao rồi?"

Giọng Lâm vang lên từ phía cầu thang, phá tan cái không khí lạnh lẽo nơi đây.

"Hai người cũng đến à? Bố tôi không có gì đáng ngại nữa."

Lam ngẩng lên, nhìn Lâm và Vy.

"Trưa nay bọn em có nghe chị Hạ nói, nhưng giờ mới qua được. À, tối nay chị Hạ phải tham gia họp báo về cuộc thi Tìm kiếm tài năng thiết kế kia, chị ấy nói là, nếu về sớm thì sẽ qua đây, còn nếu không thì sáng mai chị ấy sẽ đến sớm."

Lâm truyền đạt lại tin nhắn của Hạ cho Lam.

"Tôi biết rồi."

"Ông ra đây với tôi một lát."

Bình đột nhiên đứng dậy, kéo Lâm ra phía ngoài.

Lát sau, cả hai cùng quay lại với vẻ mặt khá là căng thẳng. Lâm lên tiếng trước.

"Bọn em đến xem bác thế nào, có gì thì chị gọi cho em nhé. Giờ em về đây, trưa mai em lại ra."

"Ừ, cảm ơn mọi người. Về nghỉ ngơi sớm đi."

Còn lại mình Lam ngồi trong hành lang vắng vẻ. Cô chợt thấy lạnh run người. Nỗi sợ mơ hồ ấy lại ám ảnh Lam. Cô bật khóc.

Có ai đó đang nắm lấy vai Lam. Ấm áp, mạnh mẽ, như muốn cô phải vững tâm mà tiến bước. Lam ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mắt cô bị nhòe đi bởi những giọt nước.

"Sao cậu chưa về?"

Lam hỏi, nhưng trong lòng cô chợt có cảm giác được chở che, bảo vệ. Khi nhìn thấy Bình, mọi nỗi sợ hãi trong lòng Lam dường như được lùi xa.

"Một mình Lam ở đây tôi không yên tâm. Lỡ bác có tỉnh lại, thì còn có người mà phụ giúp cô chứ."

Bình ngồi xuống bên cạnh Lam. Anh làm sao mà có thể bỏ lại cô ở nơi này được chứ. Hình ảnh hoảng loạn, sợ hãi của Lam khi anh đưa cô vào viện lần trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí. Anh đâu thể để người con gái mà mình yêu phải đối diện với nỗi ám ảnh đó lần nữa. Anh sẽ ở bên cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô, cùng cô trải qua mọi khó khăn, thử thách. Bình quay qua Lam, anh đang định lên tiếng thì thấy cô gục mặt xuống. Có lẽ Lam đã phải trải qua một ngày dài căng thẳng, mệt mỏi, nên giờ cô mới ngủ gục thế này. Bình khẽ nâng đầu Lam dậy, đưa bờ vai vững chắc của mình ra để làm chỗ dựa cho cô ấy. Anh giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Lam trong lòng bàn tay mình, cố gắng không cử động quá nhiều để giữ yên giấc ngủ cho Lam. Thi thoảng, Bình lại đưa tay, gạt những sợi tóc đang xõa xuống gương mặt xinh đẹp của kia. Anh ước gì, khung cảnh bình yên này sẽ tồn tại mãi mãi.

Phía đầu hành lang, một khuôn mặt xinh đẹp khác đang trào nước mắt mà ngắm nhìn Lam với Bình. Nỗi lo lắng, cảm giác sợ hãi khi sắp đánh mất thứ quan trọng nhất cuộc đời khiến trái tim như bị vỡ thành trăm mảnh. Đau đớn, xót xa, pha thêm cả tủi hờn nữa. Là cô đã sai khi bỏ mặc Lam những lúc cô ấy cô đơn, buồn rầu và khó khăn nhất, hay tại cô vì một phút sơ ý, đã buông tay Lam để cho người khác có cơ hội, nắm lấy tay Lam chặt hơn?

Hạ đứng chết lặng ở phía xa mà ngắm nhìn Bình đang âu yếm, dỗ dành giấc ngủ cho Lam. Vị trí của Bình bây giờ, đáng lẽ nó phải thuộc về cô, nếu cô chịu hy sinh đi một chút danh vọng, một phần tự mãn của bản thân mà ở bên Lam. Nhìn người con gái mình yêu đang ở trong vòng tay kẻ khác, Hạ thấy thương hại cho chính bản thân mình. Khó khăn lắm cô mới có được tình yêu với Lam, vậy mà cô đã không biết giữ gìn và trân quý hạnh phúc đang có. Hạ đứng một hồi lâu rồi mới quay lưng bước đi. Cô không muốn phá vỡ không gian im lặng của hai người đó. Cô sợ Lam thức giấc, và hơn hết, cô không dám đối mặt trực diện với họ.

Lam giật mình tỉnh giấc. Bình vẫn ngồi bên cạnh cô. Thì ra cái cảm giác êm êm khiến cô có thể ngủ yên được một chút là nhờ bờ vai của Bình.

"Xin lỗi. Tôi mệt quá, nên.."

"Lam cứ ngủ tiếp đi, đêm còn dài mà."

"Thôi, không ngủ được nữa. Cậu cũng tranh thủ chợp mắt đi. Bên kia có cái ghế dài đấy."

"Để tôi ngồi nói chuyện với Lam, chứ để Lam thức một mình thì bao giờ mới hết đêm."

Bình đứng lên, anh cởi áo khoác ra, choàng lên người Lam.

"Cảm ơn."

"Lam định sẽ thế nào?"

"Chưa biết nữa. Tôi cũng đang rối lắm đây. Chưa bao giờ tôi quan tâm đến công việc kinh doanh của bố cả. Giờ động đến sổ sách của cửa hàng, đầu tôi cứ loạn hết cả lên."

"Vậy còn người đã giới thiệu lô hàng đó cho bác?"

"Tôi sẽ phải tìm cho ra người này."

Lam nắm chặt bàn tay, tiếp tục tức giận.

* * *

Lam vừa đi gặp bác sĩ về, thì Hạ cũng tới.

"Bác sao rồi?"

"Bác sĩ nói là tình hình có khả quan hơn. Có thể bố sẽ tỉnh sớm."

"Vậy thì tốt quá. Xin lỗi nhé, tối qua mình về muộn, nên không qua đây được. Thế Lam ở đây một mình cả đêm sao?"

Hạ không thể nói với Lam những gì mình đã chứng kiến khi ghé vào đây tối hôm trước.

"Không. Tối qua Bình cũng ở lại với mình. Cậu ấy vừa về rồi."

"Vậy à? Mình mua đồ ăn sáng rồi, Lam ăn đi rồi về qua nhà tắm rửa thay quần áo. Để mình ở đây trông bác."

"Để lát nữa mình ăn. Hạ cứ đi làm đi, không phải ở lại đâu."

"Tại sao mình không thể ở đây chăm bác? Mình không đủ tư cách sao?"

Hạ bật khóc. Cô thầm nghĩ, "tại sao Lam có thể để Bình ở lại đây cùng cô ấy, mà cô thì lại không chứ? Chẳng lẽ, cô không thể sánh được với Bình trong tâm trí Lam sao?"

"Xin lỗi. Ý mình không phải vậy. Chỉ là, bố mình vẫn chưa tỉnh, nên cũng không cần ở lại đây nhiều. Một mình mình cũng có thể lo liệu được. Hạ đừng nghĩ lung tung."

Lam giải thích, cô bắt đầu thấy mệt với cái kiểu giận dỗi này của Hạ.

"Chào hai chị. Sao lại đứng ở giữa đường thế này? Bác sao rồi chị Lam? Còn chị nữa, chưa đến công ty à?"

Lâm liến thoắng khi vừa xuất hiện.

"Sao bảo trưa mới đến?"

"Sáng nay em không có việc gì nên qua đây luôn. Chị cứ về cửa hàng giải quyết mọi chuyện đi, em ở đây trông bác cho."

"Bạn bè của Lam toàn người tốt thế này, bảo sao không cần đến mình ở đây nữa."

"Mọi người đều có công việc riêng, nên phải chia nhau ra mà giúp đỡ chị Lam thôi. Sáng nay em rảnh, nên em đến trông bác. Chị Hạ cứ đi làm đi, chiều hay tối qua cũng được. Em cũng đã gọi điện xin nghỉ ở công ty rồi. Chị Lam đang gặp khó khăn, mấy chị em mình cùng chung tay giúp sức chứ."

"Các người về hết đi. Không cần ai đến nữa. Chuyện của gia đình tôi, để tôi tự giải quyết."

Cơn giận của Lam đến lúc này không thể kiềm chế được nữa. Hạ là người yêu của cô, vậy mà cô ấy có thể xử sự một cách trẻ con như thế này, Lam đã quá mệt mỏi vì những gì vừa xảy ra với gia đình mình, giờ cô lại phải chịu đựng thêm thái độ khó chịu của Hạ nữa.

"Em đến đây với bác, chứ có chơi với chị đâu mà đòi đuổi em. Không ai có ý gì đâu, chị đừng có mà nghĩ linh tinh đấy? Có coi tụi em là bạn không hả?".

"Mình xin lỗi." Hạ nói nhỏ. Cô cảm thấy sợ, trước cơn tực giận của Lam. "Vậy Lâm ở đây nhé, chiều nay mình sẽ quay lại."

"Được tôi, hai chị cứ đi đi. Có gì em sẽ gọi điện cho."

Hạ cùng Lam đi ra cổng viện. Lam vẫn giữ im lặng. Cô không muốn nói gì với Hạ lúc này cả.

"Lam này."

Hạ nắm lấy tay Lam, níu lại.

"Chuyện gì nữa?"

Lam gắt gỏng.

"Tha lỗi cho mình đi. Chỉ tại mình lo cho bác và sợ Lam sẽ mệt nên mới nói vậy thôi. Đừng giận mình nữa nhé. Mình hứa sẽ không có lần sau đâu."

"Lại muốn có thêm lần sau nữa hả? Coi như mình bỏ qua. Nhưng đừng có bao giờ ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Tất cả đều là bạn mình, Hạ cũng vậy, nhưng Hạ quan trọng hơn mấy người đó. Hiểu chưa?"

"Mình biết rồi. Vậy là xí xóa chuyện vừa nãy nhé. Coi như nó chưa từng xảy ra."

"Được rồi. Thôi, Hạ về đi làm đi. Mình cũng phải qua nhà xem mẹ thế nào, rồi đi tới cửa hàng nữa."

"Sáng nay mình có qua nhà, mua cháo cho bác rồi. Hình như đêm qua bác không ngủ, mình thấy bác tiều tụy lắm."

"Cảm ơn Hạ."

"Lại cảm ơn. Mình coi đây là trách nhiệm và nghĩa vụ rồi. Đó cũng là bố mẹ mình mà."

Lam tròn mắt ngạc nhiên, khi nghe Hạ nói.

"Nhìn gì mà nhìn. Dù sao thì hai đứa mình cũng sẽ về ở với nhau, gọi bố mẹ luôn từ bây giờ cho quen còn gì nữa."

Lời giải thích của Hạ, khiến Lam bật cười trong hạnh phúc.

* * *

"Về rồi hả con? Vào trong nhà mẹ nấu cho con cái gì đó ăn sáng. Thức cả đêm trong bệnh viện rồi còn gì?"

Mẹ Lam chạy vội ra mở cửa. Bà xót xa nhìn con gái.

"Mẹ không phải nấu gì đâu, Hạ có mua đồ ăn cho con rồi."

Lam dắt xe vào trong sân. Cô vội ngăn mẹ.

"Thế con mau vào ăn đi, rồi nghỉ ngơi một chút. Để mẹ vào chăm bố con."

"Không cần đâu mẹ. Bạn con cũng đang ở trong viện với bố rồi. Mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Mẹ phải cố ăn uống, và giữ gìn sức khỏe đấy."

"Có phiền đến chúng nó quá không con? Hay cứ để mẹ vào đó."

"Không sao đâu mẹ. Mẹ đừng nghĩ ngợi gì nhiều nhé. Mẹ mà ốm nữa thì con không chịu nổi đâu."

Lam bật khóc, cô ôm chầm lấy mẹ.

"Đừng khóc con. Mẹ biết mình phải làm gì mà. Nín đi nào. Con gái lớn rồi mà cứ khóc tu tu như trẻ con ý. Để mẹ vào lấy bát cho con ăn sáng nhé."

Mẹ Lam dỗ dành con gái. Bà cũng vội gạt đi những giọt nước mắt của riêng mình.

Sau khi ăn uống và thay quần áo, Lam lại vội vàng đến của hàng của bố. Chị Loan đang nói chuyện với hai người khách, thấy Lam vào, chị đứng lên giới thiệu.

"Đây là người đại diện của công ty Phúc Khang. Còn cô này là Lam, hiện là người quản lý tạm thời của cửa hàng."

Lam giơ tay ra bắt tay từng người một. Cô nhìn chị Loan, như muốn biết chuyện gì đang diễn ra.

"Anh An và anh Dương sang đây để hỏi về bộ thiết bị dùng để đo đạc và khoan cắt mà họ đã đặt hàng từ trước."

"Xin lỗi các anh. Bố em đang bị mệt, nên em sẽ thay bố quản lý cửa hàng một thời gian. Về đơn đặt hàng của các anh, em xin hứa là sẽ giao đầy đủ trong vòng mười ngày tới. Chúng em cũng sẽ tính chiết khấu với công ty, do sự chậm chễ này. Mong các anh thông cảm."

"Bên chúng tôi đang cần gấp, nên mới đến đây giục thế này. Các cô đã giao hàng chậm cho chúng tôi một tuần rồi, nhưng vì chỗ quen biết, tôi sẽ tạo điều kiện nốt lần này thôi. Đúng mười ngày nữa, phải giao máy cho chúng tôi đấy."

"Vâng. Em đảm bảo sẽ giao máy trong mười ngày tới. Nếu không cửa hàng sẽ chấp nhận đền bù thiệt hại cho công ty của các anh."

Chờ hai người đó ra về, chị Loan mới lo lắng.

"Sao em lại chắc chắn thế? Mình lấy đâu ra tiền mà nhập hàng bây giờ."

"Em đang tìm cách đây. Chị đừng lo."



Lam trấn an người khác, nhưng trong lòng cô lại như có tảng đá đè lên vậy.

"Em chào chị. Chào Lam."

"Đây là?"

"Đây là Bình, bạn em. Cậu ấy tới đây để giúp em một tay. Còn đây là chị Loan, kế toán trưởng của cửa hàng."

"Bạn trai hả? Có cậu giúp thì tốt quá."

Câu nói của chị Loan khiến Lam đỏ bừng mặt, còn Bình thì tỏ vẻ thích thú.

"Không, bạn bè bình thường thôi. Chị ra ngoài đi, em có việc cần bàn với Bình."

"Tôi thích khi nghe người khác nói thế mà."

Bình trêu Lam, khi chị Loan vừa đi khỏi

"Đến đây giúp tôi hay đến nghe người khác nói đùa thế?"

"Làm gì mà nóng thế? À, thế chúng ta cần bao nhiêu mới nhập được lô máy móc kia?"

"Khoảng 4 tỷ. Tôi sẽ cố gắng vay mượn, nếu được thì hai ngày nữa, cậu với Lâm xuống Hải Phòng nhận hàng giúp tôi nhé."

"Lam cầm cái này đến ngân hàng đi. Chắc là cũng tạm đủ đấy."

"Không được. Tôi không thể mang giấy tờ nhà của cậu đi thế chấp. Tôi sẽ có cách để lo đủ số tiền đó."

Lam gạt phăng, khi nhìn thấy thứ mà Bình vừa đưa.

"Chỉ là thế chấp thôi, có gì đâu mà lo lắng. Sau khi nhập hàng, giao lại cho khách thì mình lấy lại vốn thôi mà."

"Như vậy cũng không được. Tôi không làm vậy đâu."

"Lam khó tính quá. Thế còn chỗ quần áo kia?"

"Tôi sẽ liên hệ với một số cửa hàng, bán lại cho họ với giá rẻ. Kiếm lại được chút nào hay chút ấy."

"Để tôi nhờ mấy đứa sinh viên. Chúng ta có thể đem nó ra chợ sinh viên, chợ đêm, hay là bán online qua mạng cũng được."

"Ý kiến hay đấy."

Mắt Lam sáng lên khi có thêm phương án mới.

"Vậy tôi đi luôn đây, ở đây chờ nghe tin vui nhé."

Bình khoác túi đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

* * *

"Anh chị đang định qua viện với chú đây. Vào nhà đi em."

Chị Hương chạy ra mở cửa cho Lam.

"Bố em đã tỉnh đâu. Để hôm khác tới cũng được chị ạ."

"Con chào cô Lam."

Hai đứa bé nhà Sơn nhìn thấy Lam thì lễ phép chào hỏi.

"Chào hai con, thế đã ăn cơm chưa?"

"Dạ, con vừa ăn rồi. Cô ăn chưa? Con lấy cơm cho cô Lam ăn nhé."

Bé Mai Anh nhanh nhảu.

"Ngoan quá, cô cảm ơn con."

"Em đến rồi à? Hai đứa theo mẹ lên phòng đi. Bố nói chuyện với cô Lam một lát."

Sơn nháy vợ, đưa hai con ra chỗ khác, rồi quay sang nói với Lam.

"Anh đã thu xếp cho em rồi, trưa mai qua ngân hàng với anh, rồi cầm tiền mà đi lấy hàng nhé."

"Em cảm ơn anh. Thực sự là em không biết nhờ cậy ai cả, nên mới làm khó anh thế này."

Lam ái ngại. Cô cũng đã do dự mãi, đến trưa nay mới quyết định gọi điện để nhờ vả Sơn.

"Cái con này, không coi anh là anh trai nữa hay sao mà nói vậy? Cũng biết nghĩ tới anh thế là tốt, chứ cô mà tìm người khác để vay mượn thì đừng có nhìn mặt anh. Thế chú sao rồi?"

"Chẳng biết khi nào tỉnh nữa. Em lo lắm. Mẹ em thì suy sụp rồi."

"Cố gắng lên. Có việc gì thì cứ sang nói với anh chị. Để mai anh bảo chị mang hai đứa nhỏ sang chơi, cho cô vui vẻ lên một chút."

"Vâng. Còn việc này em muốn nhờ anh nữa."

"Việc gì? Nói xem nào?"

"Anh có biết giám đốc công ty An Thái không?"

"Anh có. Bọn anh cũng thường đặt gia công ở bên đó, nó còn cung cấp cả vải và một số phụ kiện cho công ty anh nữa. Cô muốn nhờ gì bên đó à?"

"Em không có gì nhờ cả. Nhưng chủ của lô hàng quần áo mà bố em nhập là bọn họ."

"Cái gì? Thằng đó muốn chết hay sao mà định gây chuyện với người nhà của anh?"

"Anh khoan đã. Bên đó là chủ của lô hàng đó thật, nhưng không phải họ giao dịch trực tiếp với bố em. Mà có một kẻ trung gian thứ ba. Em muốn nhờ anh, hỏi trực tiếp giám đốc của An Thái, xem người thứ ba đó là ai? Tại sao lại muốn hãm hại bố em vậy?"

"Lại còn thế nữa à? Cô cứ để đấy, anh sẽ giải quyết việc này cho. Thằng đó nó còn sợ anh vài phần cơ. Nếu như nó ngoan cố, anh sẽ cho nó hết đường làm ăn."

"Anh đừng có mà làm bậy đấy. Còn chị với hai cháu nữa. Đừng để em phải có lỗi với họ."

"Em yên tâm, anh cũng phải nhìn vào con anh mà tính chuyện chứ. Nhưng anh sẽ không tha cho đứa nào làm hại chú đâu."

"Nếu có thông tin gì, anh nhớ phải cho em biết trước đấy."

"Anh biết rồi. Còn chỗ quần áo kia, cô mang qua mấy đại lý của anh, để anh bán nốt cho."

"Không được. Quần áo của bên anh là hàng có gắn nhãn mác của công ty hết rồi. Trà trộn thêm cái đó, sẽ làm ảnh hưởng đến thương hiệu. Em tìm cách khác rồi."

"Thế để anh hỏi mấy chỗ gia công xem, tiêu thụ được ít nào hay ít đó."

"Vâng. Em về đây."

"Ừ, Làm gì thì làm, nhớ phải quan tâm đến sức khỏe của mình đấy. Trưa mai anh sẽ đánh xe qua đón em, rồi cùng đến ngân hàng."

"Em biết rồi."

Lam dắt xe ra khỏi nhà Sơn. Cô lại phóng vội đến bệnh viện với bố, mà chẳng kíp ăn uống gì.

* * *

"Sao Hạ còn ở đây?"

Lam ngạc nhiên, khi thấy Hạ đang ngồi ngoài phòng bệnh.

"Thì tối nay mình ở đây với Lam mà. Đã ăn uống gì chưa?"

"Chưa, Hạ ở đây, có sợ bác gái?"

"Không sao. Mình nói với mẹ rồi mà. Đứng dậy đi ăn luôn thôi, mình cũng chưa có gì vào bụng này."

"Lam cầm cái này đi."

Hạ đưa Lam một chiếc thẻ, sau khi cả hai đi ăn về.

"Cái gì vậy?"

"Đây là số tiền mình tiết kiệm được. Lam cầm đấy để lo chuyện của cửa hàng đi."

Hạ nhét nó vào tay Lam.

"Hạ cất đi. Mình đã lo được tiền rồi."

"Lam không cầm là mình giận đấy. Mình nói rồi, giờ mình cũng là con cái trong nhà, nên mình sẽ gánh trách nhiệm cùng Lam. Tiền của mình cũng là tiền của Lam mà."

"Nhưng, mình.."

"Không nhưng gì cả. Chấp hành mệnh lệnh ngay."

Hạ nạt, rồi tự tay nhét chiếc thẻ đó vào túi của Lam.

"Cảm ơn Hạ."

"Vớ vẩn. Người trong một nhà thì nói từ đó làm gì? Thôi, đi vào với bố nào."

Nhìn bố nằm bất động trên giường bệnh, Lam thấy hối hận vô cùng. Giá như trước đây cô nghe lời bố, mà theo học kinh doanh để giúp đỡ ông thì đã không có kết cục thế này. Bố mẹ thì luôn chiều theo ý thích của Lam, còn cô thì chẳng bao giờ quan tâm đến ước muốn của bố mẹ. Lam úp đôi bàn tay chai sạm của bố lên khuôn mặt mình, mắt cô nhòa lệ.

"Đừng khóc nữa. Bố sẽ tỉnh lại sớm thôi mà." Hạ ôm vai Lam an ủi: "Bố à. Bố có thêm một cô con gái nữa rồi đấy. Bố phải tỉnh lại để mà nghe con gọi chứ. Chúng con sẽ về ở với nhau, để cùng chăm sóc bố mẹ. Bố mẹ không phải lo Lam có một mình nên vất vả nữa nhé." Hạ thủ thỉ.

Hai cô gái, ngồi bên người đàn ông đang nằm bất động, kẻ thì siết chặt bàn tay, người thì nhẹ nhàng tâm sự, cảnh tượng này khiến ai nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

"Bố, bố.."

Lam giật mình, hét toáng lên.

"Chuyện gì vậy?"

Hạ cũng hốt hoảng không kém.

"Mình.. mình vừa cảm nhận thấy tay bố cử động."

"Liệu có phải do cảm giác không?"

"Mình thấy ngón tay bố động đây trong lòng bàn tay mình. Hình như bố mình có cảm giác rồi."

Lam vui mừng. Cô đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt của bố.

Đôi mắt của người bệnh hé mở. Cả Lam và Hạ mừng rơi nước mắt. Hạ vội chạy đi tìm bác sĩ tới.

"Chúc mừng gia đình. Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi. Tình hình tiến triển rất tốt, có thể ngày mai chúng tôi sẽ chuyển người bệnh sang phòng bình thường được rồi."

Lam cảm ơn bác sĩ rối rít. Cô quay sang ôm Hạ thật chặt. Có lẽ bố cô đã nghe được nhưng lời tâm sự của hai đứa, nên ông mới mau tỉnh lại.

Hạ lau đi những giọt nước mắt trên má Lam, cô vỗ về.

"Bố tỉnh lại rồi, phải vui lên chứ. Mấy hôm nay khóc chưa chán sao?"

"Tại vui quá nên mới khóc mà."

Lam không giấu được niềm hạnh phúc đang trào lên.

Lam và Hạ cùng thức cho đến sáng. Niềm vui khi bố tỉnh lại, khiến hai người quên hết cả mệt mỏi. Bác sĩ qua kiểm tra cho bố Lam lần nữa, ông quyết định chuyển bố cô sang phòng bệnh bình thường. Cả hai vừa chuyển phòng cho bố xong thì mẹ cô tới.

"Mẹ. Con đã nói mẹ cứ ở nhà rồi mà. Bố con đã tỉnh lại rồi, mẹ không phải lo đâu."

"Mẹ muốn vào xem ông ấy thế nào. Cũng hai ngày không gặp rồi còn gì."

"Thì ra là mẹ nhớ bố. Vậy mà chúng con không biết."

Hạ trêu, khiến mẹ Lam thấy hơi ngại.

"Phải vậy không mẹ."

Lam cũng hùa theo.

"Hai cái đứa này, ăn nói linh tinh. Thế bác sĩ bảo sao rồi?"

"Bố con tỉnh rồi, có thể nghe nói được, nhưng đi lại hơi khó khăn. Bác sĩ nói, bố phải ở viện thêm thời gian nữa. Sức khỏe của bố đang tiến triển rất tốt, sẽ sớm bình phục hoàn toàn thôi."

"Vậy thì tốt quá. Cảm ơn trời phật." Mẹ Lam chắp tay lên trời mà cầu nguyện. "Thế hai đứa về đi làm đi. Để mẹ ở đây trông bố con. Dù sao thì ông ấy cũng tỉnh rồi."

"Không được. Mẹ phải về nhà. Con ở đây là được rồi."



"Mẹ có sao đâu. Con còn phải đến cửa hàng nữa. Mẹ sẽ ở đây với bố ban ngày, con vào trông ban đêm là được. Có mẹ ở đây, biết đâu ông ấy lại khỏe nhanh hơn."

"Đúng rồi đấy Lam. Cứ để mẹ ở lại với bố đi. Hai đứa mình không sánh được với mẹ đâu."

"Nhưng mẹ phải hứa với con là đến giờ phải ăn uống đầy đủ nhé."

Lam đưa ra điều kiện.

"Mẹ biết rồi, hai đứa cứ đi đi."

* * *

"Anh Sơn này. Về phía An Thái, khi nào có thông tin gì, anh nhớ phải cho em biết trước nhé."

Lam dặn lại Sơn lần nữa cho yên tâm. Cô sợ Sơn sẽ vì mình mà làm chuyện không hay.

"Anh biết rồi. Cô không phải lo anh làm bậy đâu. Còn chuyện cửa hàng sau này, cô định về đấy thay bố kinh doanh à? Chú thì như vậy, anh nghĩ là em nên để cô chú được nghỉ ngơi, làm ăn buôn bán làm gì cho mệt nữa."

"Em đang định là giải quyết xong sự cố lần này, sẽ tìm người để chuyển nhượng lại cửa hàng. Dù sao thì em cũng không có khả năng kinh doanh. Em không muốn bố em phải vất vả nữa, cứ để hai ông bà ở nhà, chăm sóc lẫn nhau. Còn em thì đã đến lúc phải báo hiếu cho bố mẹ rồi. Em sẽ tìm một công việc ổn định để làm, không thể lông bông nữa. Đang tính sang công ty anh ăn vạ đây, có định nhận em nữa không đấy?"

Lam nói cho Sơn dự định trong tương lai của mình. Cô cũng muốn vào làm cho Sơn, vừa để trả ơn anh, vừa để ổn định cuộc sống.

"Thế thì hay quá. Anh mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Cô cứ đến đi, anh sẽ mang kiệu ra rước."

Sơn reo lên vui sướng. Có được sự giúp đỡ toàn tâm toàn ý của Lam, thì sản phẩm của công ty anh còn lo gì nữa.

"Anh làm như bắt được vàng thế?"

"Còn hơn ấy chứ. Cô không biết tài năng của mình nó quý thế nào đâu. Thế này thì anh sẽ cố dốc hết sức cùng cô giải quyết chuyện của chú, để cô có thể sang chỗ anh càng sớm càng tốt."

"Em cảm ơn anh. Thôi, anh cho em xuống đây, em sang đường được rồi."

"Để anh vòng xe sang, đỡ mất công đi bộ."

"Không cần đâu, mất công anh phải vòng đi vòng lại. Anh cứ dừng xe ở đây là được rồi."

Sơn cho xe dừng lại. Lam chào anh rồi băng sang đường về cửa hàng. Cả Lâm và Bình đã ngồi chờ sẵn ở đấy rồi. Vừa trông thấy Lam, cả hai đã chạy tới hỏi han.

"Thế nào rồi? Đã lo đủ tiền chưa?"

"Được rồi. Tôi nhờ hai người, sáng mai xuống Hải Phòng, nhận cho tôi lô máy móc kia nhé. Sẽ có hai nhân viên kỹ thuật của cửa hàng đi cùng để kiểm tra nữa. Ngay sau khi hai người xác nhận lô hàng đó đủ điều kiện thì gọi về, chúng tôi sẽ chuyển khoản cho đối tác. Hai cậu ở lại lo thủ tục nhập hàng và thuê người bốc dỡ, vận chuyển về đây luôn."

"May quá. Cuối cùng cũng đã giải quyết được khó khăn trước mắt."

Lâm thở phào.

"Mà chị Lam này. Tại sao trong giấy tờ nhập khẩu lô hàng đó, lại có thể thay đổi xuất xứ được chứ? Thường thì những hàng hóa giá trị cao này, người ta sẽ không vận chuyển bằng đường biển, mà sẽ dùng đường hàng không mà."

"Tôi cũng đã từng tự đặt ra câu hỏi giống như cậu rồi. Cái này để bố tôi khi nào ổn định sức khỏe hoàn toàn thì mới hỏi rõ ông được. Tôi đang nghĩ giấy tờ mà họ đưa cho bố tôi đã được làm giả. Còn việc vận chuyển theo phương thức nào, thì còn phụ thuộc vào số lượng hàng nhập, và chi phí vận chuyển nữa."

"Chuyện này mình có thể nhờ đến pháp luật không chị?"

"Hiện tại thì chưa. Vì mọi giấy tờ kia, đều có vẻ là hợp lệ. Bố tôi không trực tiếp nhận hàng, mà cái" người quen "kia nhận hộ. Bố tôi chỉ giao tiền và xem hàng trên giấy tờ thôi. Vì thế chúng ta vẫn chưa đủ bằng chứng để nhờ đến công an. Trước mắt, tôi cần phải tìm ra vị" người quen "đó là ai, mà khiến bố tôi tin tưởng, giao cả đống tài sản cho họ vậy."

"Liệu có phải họ muốn trả thù bác không?"

Bình đặt nghi vấn.

"Không rõ. Nhưng từ trước tới nay, bố tôi không gây thù chuốc oán với ai. Làm ăn cũng rất đàng hoàng và có uy tín nữa."

Lam đang nói chuyện thì điện thoại của cô reo lên. Là mẹ của Hạ. Có lẽ do tối qua Hạ không về, nên bà ấy gọi cho Lam để hỏi han. Lam nhấc điện thoại. Cô lễ phép.

"Con chào bác ạ. Bác gọi con có việc gì không?"

"Tôi có thể gặp cô một lát không?"

Giọng bà Linh lạnh lùng.

"Dạ được. Bác đang ở đâu để con tới ạ?"

Bà Linh đọc địa chỉ cho Lam. Cô dặn Lâm với Bình mấy việc nữa, rồi lấy xe đi tới chỗ hẹn.

Đến nơi, Lam đã thấy bà Linh ngồi chờ sẵn tự lúc nào. Lam đi tới, cúi chào bà Linh, rồi hỏi.

"Bác có chuyện gì mà cần gặp con gấp thế ạ? Sao không gọi con tới nhà, đỡ mất công bác phải đi lại."

"Thứ nhất, chuyện tôi muốn nói với cô bây giờ, tôi không thích để con gái tôi biết được. Thứ hai, tôi không muốn cô bước chân vào nhà tôi thêm một lần nào nữa, nên tốt nhất là gặp ở ngoài cho dễ nói chuyện."

Lam hụt hẫng trước thái độ của bà Linh. Cô chưa kịp lên tiếng thì bà ấy nói tiếp.

"Tôi không có thời gian, nên sẽ vào chuyện luôn. Tôi biết rằng gia đình cô đang gặp khó khăn. Tôi sẽ giúp cô và gia đình thoát khỏi việc lần này, với một điều kiện, cô hãy tránh xa con gái tôi ra. Nếu cô làm được điều đó, tôi sẽ đưa cô đủ số tiền để giải quyết công chuyện."

Bà Linh thẳng thừng đưa ra điều kiện.

"Tại sao bác biết là gia đình con gặp chuyện? Mà bác biết con thiếu bao nhiêu để mà đưa đủ chứ?"

Lam hoài nghi.

"À thì, tôi nghe con Hạ nó nói." Bà Linh ấp úng: "Thế nào, cô có đồng ý không?"

"Nếu con không đồng ý thì sao ạ?"

"Cô đừng có ngu ngốc như thế. Gia đình cô đang phải thế chấp nhà, vay lãi ngoài, thiếu vốn để kinh doanh. Nếu như cô không nhận số tiền này và chấp nhận điều kiện mà tôi đưa ra, thì nhà cô sẽ bị phá sản, cô định để bố mẹ mình ra ngoài đường sao?"

"Bác yên tâm, con sẽ không bao giờ để bố mẹ mình phải khổ đâu. Cả Hạ nữa, con cũng không muốn đánh đổi bất cứ thứ gì với cô ấy. Con yêu Hạ. Con mong bác cho phép chúng con đến với nhau."

"Không bao giờ tôi để điều đó xảy ra, cô nên nhớ điều ấy. Con gái tôi cần một người đàn ông mà nó có thể dựa dẫm suốt đời, chứ không phải ở bên một đứa đàn bà không có khả năng như cô. Cô không thấy mình giống kẻ biến thái sao? Cô không sợ cả xã hội lên án, kỳ thị mình sao? Tại sao cô không như những cô gái bình thường khác, kiếm một người đàn ông tử tế mà xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái? Sao cứ phải dính lấy con gái tôi? Liệu cô còn có mục đích gì khác không, khi mà chọn con gái tôi là mục tiêu?"

"Bác đừng có nặng lời như thế. Con và Hạ yêu nhau, và con sẽ cố gắng làm mọi thứ để khiến cô ấy hạnh phúc. Con người không có ai có thể tự quyết định được giới tính của mình. Đó là phần của tạo hóa. Nhưng con tự hào vì bản chất thật mình mang trong người. Con sống tốt với mọi người, làm việc có ích cho xã hội, không bao giờ hại đến ai thì làm sao phải sợ người ta lên án?"

Lam cố nén lòng tự tôn của mình xuống mà giãi bày cho bà Linh hiểu.

"Thôi, thôi. Cô đừng dài dòng nữa. Vì nể cô đã từng làm bạn với con gái tôi một thời gian, tôi sẽ cho cô ngay số tiền mà cô đang cần. Cô nên biết thân biết phận mà nhận lấy đi. Nếu không, cô cũng sẽ chẳng được gì. Tiền không. Con gái tôi cũng không luôn. Tôi sẽ phản đối kịch liệt, và làm mọi cách để con Hạ nó tránh xa cô ra. Cô cũng biết rằng, đối với nó thì bố mẹ vẫn là quan trọng nhất mà. Vì thương hại cô và bố mẹ cô nên tôi mới mở lòng tốt đến vậy. Đã không biết trân trọng cảm ơn, lại còn bày đặt."

"Bác ạ. Nếu như bác nói với con rằng, vì danh tiếng của gia đình bác, vì tương lai và hạnh phúc của cuộc đời Hạ, thì có lẽ con sẽ buông tay mà rời xa cô ấy. Nhưng bác lại làm thế này, không những bác coi thường con, mà bác còn hạ thấp đi giá trị của con gái mình. Với con, thì không có gì có thể sánh được với Hạ. Nhưng còn bác, bác lại đưa ra một cái giá rẻ mạt để mua con gái mình sao? Con thấy tội nghiệp cho Hạ quá."

"Cô.. cái đồ vô giáo dục mà."

"Con không được học nhiều, nhưng cũng đã từng được bố mẹ giáo dục cho cách làm người, được thầy cô giáo dạy cho kiến thức lên đến bậc đại học. Bác thì không có thời gian, mà con thì cũng đang bận, nên con xin phép bác, con về trước ạ."

Lam đứng dậy, để lại bà Linh ngồi đó với vẻ mặt hầm hầm vì tức giận.

Lam chán nản, thất vọng, và nghẹn ngào. Cô không về cửa hàng ngay, mà chui vào một quán cafe trên phố cổ. Ở đây yên bình, tĩnh lặng. Không gian tuy nhỏ hẹp nhưng rất riêng tư. Mỗi khi buồn, Lam lại đến đây một mình. Cô thích ngồi trên tầng 2 của quán mà ngắm nhìn giàn hoa ti-gon bên hàng rào, trông những dòng người đang hối hả phía dưới kia. Lam gọi cho mình một tách cafe, nước đã chảy xuống tách hết từ bao giờ, mà Lam vẫn ngồi lặng. Cô không ngắm hoa, cũng chẳng nhìn xuống đường. Đôi mắt long lanh nước chìm trong một khoảng không vô định. Lam ngồi gần như bất động hàng tiếng đồng hồ với câu hỏi đang hiện hữu trong tâm trí. "Phải chăng tình yêu mà cô dành cho Hạ là sai trái và tội lỗi? Những người như cô sẽ không bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn ư?". Chiếc điện thoại rung lên, kéo Lam trở về với thực tại. Cô nhấc máy, giọng điệu ngọt ngào của Hạ vang lên.

"Người yêu à? Đang làm gì thế? Đã ăn chưa?"

"Chưa ăn. Đang ngồi ở quán cafe."

"Chưa ăn gì mà đã uống cafe. Không sợ cái dạ dày nó hành hạ à? Gần 2 giờ chiều rồi, sao còn chưa ăn? Mà ngồi cafe với ai đấy? Đừng có mà trốn mình đi với người khác đấy."

Hạ chất vấn Lam một tràng.

"Cafe một mình thôi. Lát nữa mình sẽ ăn bù."

Giọng Lam chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cả.

"Sao lại một mình? Lại có chuyện gì xảy ra vậy?"

"À, không có chuyện gì đâu. Chẳng qua tự dưng thích vậy thôi."

"Vậy mà mình cứ tưởng. Thế đang ngồi ở đâu, mình trốn việc qua đó luôn."

"Đừng. Mình cũng chuẩn bị đi rồi. Ở đó mà chăm chỉ làm việc đi. Lười quá."

"Tại người ta nhớ mà."

"Vừa gặp lúc sáng mà. Thôi, tắt máy đi, mình còn qua cửa hàng nữa."

"Ừ. Nhớ phải ăn cái gì đi nhé. Yêu nhiều lắm."

Hạ làm thế càng khiến Lam đau khổ hơn. Cô không muốn rằng, Hạ vì yêu mình mà phải hứng chịu sự phản đối của bố mẹ. Không muốn vì cô mà gia đình Hạ không được hòa thuận. Nhưng cô lại càng không thể rời xa Hạ. Những ý nghĩ trái chiều đó cứ quẩn quanh, khiến cho đầu Lam như muốn nổ tung.

Ngồi lại quán thêm một lúc nữa, Lam mới đứng dậy rời đi. Cô quay trở về cửa hàng, lo giấy tờ và chuẩn bị một số thứ để ngày mai Bình và Lâm xuống Hải Phòng nhận hàng, rồi sau đó lại phải đến một số cửa hàng quen biết, nhờ họ tiêu thụ giúp chỗ quần áo trong kho. Lý trí của Lam mách bảo rằng, bản thân cô không thể suy sụp trong lúc này, không thể vì những vướng mắc của bản thân mà gây ảnh hưởng tới bố mẹ.