Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 13




Lâm và Bình đã đưa được số máy móc từ cảng về, và giao lại đầy đủ cho khách hàng. Vậy là Lam đã bớt đi thêm một mối lo. Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Bố Lam cũng sắp được ra viện.

Hàng ngày, Lam và Hạ đều vào chăm sóc và nói chuyện với ông. Ông tỏ ra rất vui khi được nghe Hạ gọi mình là bố. Mỗi khi Hạ tới, cô ấy đều có cách để ép bố Lam ăn thêm được chút cháo, uống thêm ít sữa. Sức khỏe của ông ngày càng tiến triển. Duy chỉ có một điều mà Lam vẫn hoài nghi. Cô đã hỏi ông rất nhiều lần, về người đã giới thiệu cho ông lô hàng quần áo đó, nhưng ông một mực không nói. Ông tự nhận trách nhiệm đó về bản thân mình. Ông cho rằng, do mình đã quá sơ xuất mà không kiểm tra kỹ, chứ không trách người kia nửa lời. Chính điều này càng khiến Lam trở lên ngờ vực. Cô càng quyết phải tìm ra người đó là ai.

"Lam này. Mình vừa nói với bố, khi nào bố khỏe lại, bố phải đưa mẹ đi du lịch một chuyến. Vừa để xả hơi, và cũng là dịp để bố mẹ hâm nóng tỉnh cảm luôn. Bố đã đồng ý rồi đấy."

Hạ vui vẻ nói chuyện, khi cả hai dẫn nhau ra ngoài cổng viện ăn tối.

"Vậy thì tốt quá. Mình cũng muốn để bố mẹ đi chơi đây đó cho khuây khỏa. Dù sao thì mình cũng sắp chuyển nhượng lại cửa hàng, bố mẹ cũng có thời gian nhàn rỗi rồi. Mà Hạ làm thế nào để bố nghe lời thế? Nào là ăn nhiều hơn, vui vẻ hơn khi nói chuyện với Hạ này, lại còn đồng ý với Hạ là sẽ dẫn mẹ đi chơi nữa. Có tuyệt chiêu gì vậy?"

"Tại bố yêu mình nhất mà. Mình nói nếu bố không làm theo những gì mình yêu cầu, thì mình sẽ giận bố, không thèm nói chuyện nữa. Vậy là bố đồng ý luôn."

"Còn biết cả nhõng nhẽo với bố nữa. Hôm trước, mình có mở tivi cho bố xem cuộc thi mà Hạ đang làm giám khảo, bố thích lắm. Bố bảo mình phải lưu về, thi thoảng bố còn xem lại nữa."

"Thật à? Thế hôm nào chương trình ghi hình trực tiếp, mình phải dẫn cả bố và mẹ đi mới được."

Cả hai đang cùng nhau ăn tối thì Lam có điện thoai, cô đi ra ngoài nghe.

"A lô, anh Sơn ạ? Có tin gì chưa?"

"Có rồi, em đang ở bệnh viện à? Để anh qua đó luôn nhé."

Giọng Sơn vang lên.

"Dạ thôi. Để em tới nhà anh. Em không muốn bố em biết là em đang điều tra chuyện này. Anh đợi em khoảng 30 phút nhé."

Lam vội tắt máy, rồi quay trở vào với Hạ.

"Ai gọi thế?"

"Người ta gọi để mua quần áo thôi." Lam giấu không cho Hạ biết. "Mình có việc phải đi, chắc là sẽ về muộn đấy, Hạ ở đây một mình với bố được không?"

"Có gì mà không được? Lam cứ đi đi."

"Ừ, vậy mình đi luôn đây."

"Ơ, đã ăn xong đâu."

"Mình no rồi."

Lam không quay lại. Cô giơ cao tay lên đầu vẫy chào Hạ.

Lam phóng xe thật nhanh tới nhà Sơn. Vừa vào đến cổng, Lam đã hỏi ngay Sơn khi anh ra mở cửa.

"Đó là ai vậy anh? Anh có thông tin chắc chắn không?"

"Cô cứ từ từ đã nào. Đi vào trong nhà, ngồi uống nước rồi nói chuyện đàng hoàng."

Sơn kéo cánh cổng ra, anh thay Lam dắt chiếc xe của cô vào sân.

"Em nóng ruột lắm, không chờ được nữa."

Lam ngồi xuống ghế giục Sơn.

"Thì phải để cho anh kể từ đầu tới cuối chứ. Uống nước đi mà lấy sức nghe đã."

Giờ làm sao có thể bảo cô bình tĩnh được chứ. Thời gian vừa qua, cô ngày đêm suy nghĩ, đoán già đoán non về cái "người quen" này của bố rồi. Lam cầm cốc nước trên tay, nhưng cô không uống vội. Mắt cô nhìn chằm chằm vào Sơn mà trông đợi.

"Hôm trước, anh có gọi thằng cha Thái ra để gặp. Anh hỏi nó về lô hàng đó. Nó có nhận đấy là hàng mà công ty An Thái mua, nhưng đã chuyển cho người khác từ khi tàu chưa cập bến. Anh hỏi chuyển cho ai, nhưng nó nhất định không nói, dù cho anh có đe dọa thế nào."

"Rồi sao nữa?"

"Anh đoán rằng, chắc người kia cũng có thế lực hoặc có sức ảnh hưởng lớn, nên mới khiến Thái sợ. Anh biết thằng cha này, nó đã từng làm ăn với anh, và cũng nể anh rất nhiều. Nó có lý do để mà giấu anh chuyện này. Nên anh đã cho người theo dõi. Người của anh có chụp được bức ảnh này. Sau khí Thái gặp anh, nó đã gọi điện và đi gặp hai người này. Cô có quen biết họ không?"

Sơn đưa cho Lam vài tấm ảnh.

Tay Lam run run. Cô đặt cốc nước lên bàn, cầm lấy những bức ảnh từ tay Sơn. Lam như chết lặng khi nhận ra hai người trong ảnh, đang trao đổi điều gì đó với giám đốc của An Thái. Không tin nổi ở mắt mình, Lam cố gắng hỏi Sơn, khi tự bản thân mình đã có câu trả lời.

"Anh có chắc là hai người này đã mua lại lô hàng đó không?"

"Anh có thể chắc chắn với em khoảng 90%. Cô cứ nhìn thái độ của Thái thì có thể đoán được mà. Cô quen hai người họ à?"

Trời đất như sụp đổ trước mắt Lam, khiến cho cô tối tăm mặt mũi. Vậy là vì cô mà bố mới ra nông nỗi này. Họ đã ra tay để cảnh cáo cô. Nhưng tại sao, tại sao họ không đánh trực diện vào cô? Tại sao lại lấy bố cô ra mà làm bia đỡ đạn? Lam đau đớn tột cùng, ruột gan cô như bị cắn xé.

"Này. Em có sao không vậy?"

Sơn lắc lắc lấy vai Lam.

"Xin lỗi anh. Em không sao."

Lam như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

"Em quen bọn họ chứ?"

"Không ạ. Chắc mấy người này có hiềm khích gì với bố em trong công việc kinh doanh thôi. Em không biết ai trong hai người họ cả."

"Nếu thế thì em cứ để anh xử vụ này. Anh sẽ không để cho hai người này yên ổn đâu."

"Thôi đi anh. Em không muốn truy cứu trách nhiệm nữa."

"Sao lại thế? Rõ ràng là em nhờ anh tìm ra kẻ này mà. Sao giờ tìm thấy rồi lại tha cho chúng thế?"

"Tại bố em cũng không muốn nhắc lại đến chuyện này nữa. Khó khăn của cửa hàng cũng đã giải quyết được phần nào, nên bố em muốn cho qua chuyện này. Em không muốn làm bố buồn. Dù sao thì em cũng biết được họ là ai rồi, cũng đã giải tỏa được mọi nghi vấn, ngờ vực trong lòng."

"Được rồi. Anh tôn trọng quyết định của chú và em. Nhưng nếu bọn chúng mà gây khó dễ gì nữa với gia đình em, anh sẽ không tha đâu."

"Em cảm ơn anh nhiều lắm. Anh có thể để em giữ những bức hình này không?"

Lam thu lại những tấm ảnh.

"Cô cứ cầm lấy đi. Anh giữ làm cái gì?"

"Vậy thôi. Em xin phép về đây."

Lam đứng dậy chào Sơn. Cô vừa bước ra khỏi cửa thì cơn mưa rào ập tới.

"Ở lại một lúc nữa. Tạnh mưa rồi về."

"Không sao đâu. Em còn phải về trông bố nữa."

"Hay là để xe ở đây, anh gọi taxi cho. Chứ mưa thế này đi đường nguy hiểm lắm."

"Không cần đâu."

Chẳng để Sơn nói thêm câu nào nữa, Lam chạy ra ngoài chỗ dựng xe, cô quay xe và đi luôn. Không cần mặc áo mưa, Lam lao nhanh trong dòng nước đang xối xả tuôn xuống. Những hạt mưa quất mạnh vào người, khiến mặt Lam đau rát. Mắt Lam nhòa đi vì nước mưa hòa trộn với nước mắt. Cô không thể nhìn rõ đường nữa. Lam phanh gấp chiếc xe lại. Cô gào lên trong tuyệt vọng, đau khổ. Tiếng thét của cô xé toang màn đêm dày đặc và tiếng mưa ào ào "A a a a.. a a a!" Lồng ngực Lam như vỡ tung ra. Trái tim cô đang tột cùng đau đớn, như bị hàng chục mũi dao đâm nát.

Lam không hiểu nổi tại sao mình lại về được đến nhà. Chạy ra mở cửa cho cô, mẹ Lam hết sức lo lắng khi thấy người con gái mình ướt sũng, bàn tay lạnh ngắt, mặt mũi thì trắng bệch.

"Con.. con làm sao thế này? Hay là bố con?"

"Mẹ, bố con không sao cả." Lam vội đỡ mẹ dậy, cô trấn an bà: "Tại hôm nay con mệt quá, nên muốn về nhà ngủ. Có Hạ ở lại viện với bố rồi. Mẹ đừng lo gì cả."

"Thật hả con? Làm mẹ sợ chết khiếp. Thế sao lại để ướt hết cả người thế này? Áo mưa của con đâu?"

"Con không mang theo áo mưa. Vừa ra khỏi viện một đoạn thì cơn mưa ập đến, muộn rồi nên cũng không có chỗ nào bán nữa."

"Vậy thì đi thay quần áo luôn đi, không cảm lạnh bây giờ. Để mẹ pha cho con cốc trà gừng."

"Không cần đâu mẹ. Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, con sẽ đi ngủ luôn. À, mẹ gọi điện cho Hạ giúp con, nói với cô ấy là con về nhà rồi. Điện thoại của con dính nước mưa, không gọi được."

Thay xong quần áo, Lam định lên giường nằm thì mẹ cô bưng cốc trà gừng vào.

"Con uống đi cho ấm người. Mẹ cũng vừa gọi điện cho Hạ rồi."



"Vâng. Mẹ cứ đi ngủ đi mà."

"Được rồi. Mẹ về ngủ đây. Nếu thấy khó chịu thì nhớ gọi mẹ nhé."

"Con biết rồi ạ."

Mẹ Lam ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho cô. Nước mắt Lam lại tuôn rơi. Cô thấy mình thật bất hiếu, khi chưa báo đáp được công ơn, sinh thành dưỡng dục của bố mẹ, lại còn luôn mang phiền muộn đến cho họ. Lần này, cô còn gây ra tai họa lớn cho bố nữa. Cũng may mà bố cô đã tai qua nạn khỏi, nếu không thì.. Thật lạ lùng, Lam cũng giống như bố, cô lại không thể căm giận hay oán hờn kẻ đã mang tai họa đến cho gia đình mình. Có chăng, chỉ trách bản thân cô từ sớm đã có lựa chọn sai lầm mà thôi.

* * *

"Lam. Lam. Dậy đi con."

Lam dụi dụi mắt một hồi mới tỉnh. Đầu cô đang nhức nhối, có lẽ là do dầm mưa đêm qua.

"Mấy giờ rồi mẹ?"

"Hơn 7h rồi con. Dậy ăn cái gì rồi còn uống thuốc. Trán con đang nóng đấy."

"Con cũng thấy đau đầu quá. À, sáng nay mẹ không phải vào viện đâu, ăn xong con sẽ vào với bố luôn. Trưa mẹ mang cháo vào cho bố con sau cũng được."

"Thế sáng nay con không đến cửa hàng sao?"

"Con dặn chị Loan cân đối lại sổ sách, quyết toán với khách hàng hết rồi. Dù sao thì ở đó vẫn còn có hai nhân viên bán hàng nữa mà."

"Ừ, vậy cũng được. Con dậy đánh răng rửa mặt rồi đi ăn cơm đi."

"Vâng ạ."

Sau khi ăn sáng xong, Lam đến bệnh viện với bố. Cô cố tình đến muộn một chút để tránh gặp mặt Hạ. Cô không biết phải làm thế nào để đối diện với Hạ nữa. Xa lánh, ghét bỏ hay làm như không có chuyện gì? Lam bước vào phòng, thấy bố đang cầm chiếc ipad của Hạ mà xem cái gì đó, cô hơi ngạc nhiên.

"Con chào bố. Sao bố lại cầm cái đó của Hạ? Cô ấy chưa đi làm sao?"

"Con đến đấy à? Hạ nó đi làm rồi. Nó bảo để cái này ở đây, bố dùng cho đỡ buồn."

"Vâng. Thế sáng nay bố ăn gì ạ?"

"Hạ nó mua cháo cho bố ăn rồi. Mà sao tối qua con lại về nhà thế? Làm con Hạ nó lo lắng mãi."

"Con có việc cần giải quyết, nên về hơi muộn. Trời lại mưa nữa, nên con về nhà luôn."

"Thế thì con phải nói cho Hạ biết trước chứ. Làm cho nó nóng ruột, đứng ngồi không yên."

"Bố, bố thấy Hạ là người như thế nào?"

Lam bất chợt hỏi bố.

"Hiền lành, ngoan ngoãn, vui tính. Nói chung là bố rất quý con bé. Con thật may mắn khi có đứa bạn thân như Hạ đấy."

"Bố, con xin lỗi."

Lam bật khóc trong vòng tay của bố.

"Con bé này. Sao phải xin lỗi bố? Sao phải khóc? Con có làm gì sai đâu."

"Con không biết. Tự dưng muốn khóc thôi."

Lam vùi đầu vào ngực bố, tiếp tục thổn thức.

"Đồ trẻ con. Nhìn Hạ mà học tập nó đi."

"Bố. Con đang tìm người để nhượng lại cửa hàng rồi."

Lam gạt nước mắt. Cô ngồi ngay ngắn để nói chuyện với bố.

"Sao phải chuyển hả con? Không thể giải quyết được chuyện kia à?"

"Dạ không. Con giải quyết xong rồi. Chính vì vậy nên con muốn bán lại cửa hàng. Con muốn bố mẹ được nghỉ ngơi. Con sẽ tìm việc làm ổn định, và chăm sóc bố mẹ. Bố đồng ý chuyện này với con nhé."

"Cửa hàng đó đã gắn bó với cả cuộc đời của bố. Bố cũng bao phen phải lao đao vì nó. Bố mẹ đã trải qua rất nhiều kỷ niệm từ khi mới gây dựng cửa hàng. Bố không muốn rời xa nó chút nào?"

"Bố. Bố có thương con và mẹ không?"

"Sao con lại hỏi thế? Bố không thương hai mẹ con con thì thương ai?"

"Con biết là bố yêu mẹ và thương con rất nhiều. Ngày xưa, vì thương hai mẹ con con mà bố vất vả, lao vào kinh doanh để hai mẹ con con có cuộc sống đầy đủ sung túc. Vậy thì bây giờ, bố cũng vì mẹ con con một lần nữa mà nghỉ ngơi đi. Mẹ con bây giờ cũng đến tuổi cần được tận hưởng cuộc sống an nhàn, và bình yên rồi. Bố ngừng việc kinh doanh lại, ở nhà làm bạn với mẹ con, đưa mẹ con đi đây đó du lịch, như vậy có phải là vui hơn không, con cũng được an tâm phần nào. Con sẽ đi làm, và về nhà ở luôn với bố mẹ. Gia đình mình sẽ có những bữa cơm ấm cúng, vui vẻ và hạnh phúc cùng nhau. Được không bố?"

"Để bố suy nghĩ đã."

Bố Lam trầm ngâm. Những điều mà con gái ông vừa chia sẻ cũng đúng phần nào, nhưng ông không thể nói lời từ bỏ thứ mà ông đã gắn bó bao nhiêu năm ngay được. Ông cần phải có thời gian.

"Vâng. Trước khi bố đưa ra quyết định cuối cùng, con vẫn sẽ thay bố quản lý cửa hàng. Bố đừng lo gì cả."

"Bố biết rồi. Bố cũng cảm ơn con, đã giúp bố giải quyết được khó khăn vừa rồi."

"Đó là trách nhiệm của con mà. Bố nghỉ ngơi đi nhé, con phải ghé qua công ty anh Sơn có chút việc rồi về cửa hàng luôn. Lát nữa mẹ sẽ vào với bố ạ."

"Ừ, được rồi. Con đi đi."

* * *

Buổi tối, sau khi đưa bố đi dạo một vòng quanh khuôn viên của bệnh viện, Lam mới tranh thủ ra ngoài ăn cái gì đó. Khi cô vừa trở về, thì gặp Hạ cùng Nhật Minh đang tiến vào. Hạ chủ động gọi Lam trước.

"Lam, giờ mới đi ăn tối hả?"

"Ừ, hai người vào đây làm gì?"

Lam nhìn Nhật Minh với ánh mắt chán ghét.

"Vào thăm bố chứ vào làm gì nữa. Anh Minh có nghe mình kể về bố, nên anh ấy muốn mình đưa vào đây hỏi thăm, dù sao cũng là chỗ quen biết mà."

"Chào Lam. Xin lỗi nhé. Hôm nay, tôi mới thu xếp được công việc để vào hỏi thăm sức khỏe bác được."

"Hai người đi về đi. Bố tôi ngủ rồi."

Lam cố gắng kiềm chế cơn giận, khi nghe thấy cái giọng giả tạo của Nhật Minh.

"Mới có 8h thôi mà. Sao hôm nay bố ngủ sớm vậy?"

"Chắc tại bố mình mệt, nên ngủ sớm thôi."

"Thì Lam cứ để chúng tôi vào chơi với bác một lát. Dù sao thì hai đứa tôi cũng đã tới đây rồi."

"Đúng đấy, để mình đưa anh Minh vào. Bố nhìn thấy mình là tỉnh ngủ ngay ý mà."

"Tôi nói là không cần mà. Hai người cứ về đi."

"Lam có gì không vừa ý với tôi à? Tôi chỉ muốn giữa chúng ta có thể tồn tại một tình bạn thôi mà. Hay để lần sao tôi đến nhé?"

"Xin lỗi. Tôi chưa bao giờ muốn làm bạn với anh cả. Lần này và cả lần sau nữa, tôi cũng không để anh gặp bố tôi đâu."

Cơn tức giận trong người Lam đã lên đến cực điểm, bàn tay cô nắm chặt, cô chỉ muốn đấm thật mạnh vào bộ mặt đểu giả của Nhật Minh.

"Tại sao Lam lại ác cảm với tôi vậy? Dù sao thì tôi cũng là bạn của Hạ, nếu Lam không thể tôn trọng tôi thì cũng vì Hạ mà đừng gay gắt thế chứ?"

Nhật Minh vẫn cố tình châm ngòi nổ.

"Anh Minh chỉ có lòng tốt thôi mà, đâu cần Lam phải phản ứng dữ dội như thế. Anh ấy chỉ muốn làm bạn với chúng ta, Lam đừng gây khó dễ như thế chứ?"

Sáng nay, anh ấy đã gọi điện cho Hạ, bày tỏ tâm ý muốn được vào hỏi thăm sức khỏe của bố Lam, anh cũng rất muốn được làm bạn với cô ấy nữa. Vậy mà, vừa gặp Lam, thì cô ấy đã tỏ thái độ không hài lòng rồi. Trong lòng Hạ có chút áy láy.

"Mình nói lại lần cuối, mình không muốn quen biết với loại người như anh ta. Lần sau Hạ có đưa ai tới thì cũng nhớ hỏi qua ý kiến của mình, chứ đừng tự ý đưa kẻ mà mình không ưa tới. Giờ thì hai người về đi. Từ bây giờ, Hạ cũng không phải đến đây nữa, bố mình cũng khỏe rồi, không cần nhiều người ở lại trông."

"Lam vô lý quá, thực ra thì.."

Hạ đột nhiên bật khóc. Cô cũng đã gọi điện cho Lam rồi, nhưng do điện thoại của Lam không liên lạc được. Nên cô không còn cách nào thông báo cho cô ấy.

"Thôi được rồi, để tôi về là được chứ gì, Lam không cần phải giận Hạ đâu. Cô ấy không có lỗi. Tại tôi cứ khăng khăng đòi Hạ đưa vào đây thăm bác. Nếu muốn trách, thì Lam cứ trách tôi này, tôi mới là người có lỗi."

"Anh Minh không phải nói nữa, chắc là Lam đang có chuyện không vui, chúng ta để khi khác vậy." Hạ ngăn Nhật Minh lại, cô quay sang Lam: "Thật uổng công cho thành ý của anh ấy. Lam có biết rằng, anh Minh đang đề nghị với mình chuyện anh ấy muốn giúp cửa hàng và giúp Lam thanh lý đống quần áo kia không hả?"

"Cái gì? Anh muốn giúp tôi sao?"

Lam cười nhạt.

"Chỉ là, tôi muốn giúp Lam giải quyết bớt một số khó khăn trước mắt, nếu Lam đồng ý.."

Nhật Minh chưa kịp nói hết câu, đã vội vàng đưa tay lên ôm miệng. Mặt anh ta nhăn nhó, môi thì bật máu, bởi cú đấm mạnh từ Lam.

Hạ hốt hoảng, vội chạy tới đỡ Minh khi thấy anh ta loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã. Cô quay sang, hét vào gương mặt đang đỏ bừng vì tức giận của Lam.

"Lam đang làm cái trò gì vậy hả? Tại sao vô duyên vô cớ lại đi đánh người? Nếu Lam không thích thì bọn mình sẽ về, chứ đừng có mà hành động thiếu lịch sự như vậy."

"Phải. Tôi mất lịch sự. Tôi du côn đấy. Các người đi khỏi đây ngay. Đừng để tôi phải ra tay lần nữa."

"Lam.."

Hạ bất lực. Cô không thể nói thêm một câu nào nữa. Cô dìu Nhật Minh đi ra. Anh ta cố vịn vào vai Hạ, một tay vẫn đưa lên bưng miệng, giả bộ xuýt xoa, đau đớn, nhưng trong lòng thì đang thỏa mãn vô cùng.

Lam ngồi xuống ghế đá, người cô vẫn run lên vì giận dữ. Nếu như có thể, thì cô sẽ cho Nhật Minh phải lê lết mà bò về, chứ không phải là một cú đấm vào mặt rồi. Cô gục mặt vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo hơn. Lam biết rằng, mình đã trút giận vô cớ lên Hạ, nhưng cô không thể kiềm chế lại cơn giận của mình lại được, khi mà Nhật Minh vẫn cố tình dùng lời lẽ giả tạo mà khiêu khích cô.

* * *

Hạ đưa Nhật Minh về nhà. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với anh vì cách cư xử của Lam.

"Xin lỗi anh. Đáng lẽ em không nên để anh tới đấy. Em cũng không hiểu nổi là tại sao Lam lại phản ứng mạnh như thế? Bình thường cô ấy là người rất nhã nhặn, hòa đồng, vậy mà.."

"Không sao đâu. Chắc là Lam nghĩ anh và em có gì đó, nên cô ấy ghen chăng?"

"Làm gì có chuyện đó. Em đã nói rõ với Lam, bây giờ anh với em chỉ là bạn rồi mà. Thực sự là hôm nay em cũng rất giận Lam. Em không nghĩ là Lam lại cư xử thiếu văn hóa như thế."

"Nhưng Lam không nghĩ vậy thì sao?"

"Nếu vậy thì cô ấy trẻ con quá."

Hạ nhẹ nhàng, chấm thuốc sát thương lên miệng Nhật Minh.

"Hạ này, nếu như.. anh chỉ nói là nếu như thôi nhé, em và Lam không thành, em có thể.. có thể cho anh một cơ hội được không?"

Nhật Minh giữ chặt lấy bàn tay Hạ.

"Xin lỗi anh. Dù cho em và Lam có thế nào đi nữa, thì em vẫn không thể có tình cảm với người khác giới được."

Hạ bối rối, cô rút tay mình ra khỏi bàn tay Minh.

"Anh hiểu rồi. Nhưng anh vẫn sẽ chờ em. Anh tin rằng, sẽ có lúc, em trở về với giới tính thật của mình."

"Vậy em về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi."

Hạ vội đứng dậy xin phép ra về. Cô không dám đối diện với ánh mắt như đang muốn thiêu đốt mình của Nhật Minh.

"Để anh đưa em về."

"Không cần đâu. Em gọi taxi rồi."

Đợi cho Hạ đi khỏi, cơn giận trong người Nhật Minh mới bùng phát. Anh ta cầm chiếc cốc thủy tinh, ném mạnh vào tường khiến nó vỡ vụn. Chiếc bình nhỏ đựng hai con cá cảnh cũng trở thành nạn nhân của nỗi bực tức trong người Nhật Minh. Hai con cá đáng thương phải lăn lóc, quằn quại trên nền nhà. Giọng Nhật Minh rít lên qua kẽ răng. "Phương Lam, cú đấm ngày hôm nay, tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp trăm lần."

Nhật Minh cứ ngỡ rằng, sau khi đã làm cho gia đình Lam gặp khó khăn, thì cô sẽ biết sợ, và sẽ trả lại Hạ cho mình. Anh ta không thể ngờ rằng, Lam lại có khả năng mà xoay sở giỏi như vậy. Không những cô ấy có thể giải quyết được số máy móc đang nằm ở cảng để kịp giao cho khách hàng, mà đến ngay cả đống quần áo kia, cô ấy cũng đã tiêu thụ được phân nửa. Đúng là, anh ta không nên coi thường một người như Lam. Nhưng Nhật Minh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh ta sẽ tìm mọi cách khiến Lam và Hạ phải chia tay, sẽ khiến cho cô ấy phải thân bại danh liệt. Có như vậy anh ta mới không thấy hổ thẹn với chính bản thân mình.

* * *



Mặc dù đã quá muộn, nhưng Hạ chưa muốn trở về nhà ngay. Cô cần phải quay trở lại bệnh viện, gặp Lam và tìm hiểu rõ nguyên nhân khiến Lam có thái độ gay gắt như vậy. Hạ đi tới phòng bệnh của bố Lam để gọi cô ấy ra ngoài nói chuyện, thì bắt gặp Lam vẫn đang ngồi ngoài khuôn viên của bệnh viện. Nhưng Lam không ngồi một mình, bên cạnh cô ấy còn có một người nữa, đó là Bình. Có vẻ như Bình đang cố gắng an ủi Lam. Tự dưng Hạ cảm thấy hẫng hụt. Liệu có phải vì Lam ghen với cô nên mới như vậy? Hay là trong lòng Lam đang có người khác kia? Tại sao Lam lại vô cớ mà nổi giận với cô, rồi giờ đây lại ngồi tâm sự với người đàn ông khác? Có phải Lam đang cố làm cho mối quan hệ của cô và Lam dần dần phai nhạt? Liệu có phải Lam đã hết yêu cô rồi chăng?

Hàng loạt những suy nghĩ tiêu cực cứ nhảy múa trong đầu Hạ. Cô không còn đủ dũng cảm để chứng kiến cảnh Bình đang ân cần, quan tâm đến Lam nữa. Hạ quay lưng bước đi, những giọt nước mắt tủi hờn chảy tràn khóe mi, mang theo trái tim vừa được khắc thêm một vết thương nữa.

* * *

"Tôi đã nói với Lam là phải tránh xa người đó ra rồi mà. Tại sao lại gây chuyện với anh ta thế?"

Bình lo lắng cho Lam, khi biết cô vừa tặng Nhật Minh một cú đấm.

"Tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nóng giận đến thế."

Lam không muốn cho Bình biết lý do, dù cô biết anh rất tốt với mình. Đến giờ thì cô cũng đã được nếm mùi vị nguy hiểm trong con người Nhật Minh. Cô cũng cảm nhận được dã tâm của anh ta, và mục tiêu mà anh ta đang hướng tới, không ai khác ngoài cô và những người xung quanh cô.

"Còn Hạ thì sao?"

"Chắc là cô ấy giận tôi lắm. Cũng đúng thôi. Một kẻ thiếu văn hóa, lại không biết cách cư xử, làm sao sánh bằng người đàn ông phong độ kia. Tôi nghĩ rằng, cô ấy sẽ chẳng còn muốn nhìn mặt mình, hay là không muốn có một người bạn như tôi, sau ngày hôm nay nữa đâu. Như vậy cũng tốt."

"Tôi nghĩ là Hạ sẽ hiểu và thông cảm cho Lam."

"Thực ra thì tôi cũng không cần cô ấy tha lỗi cho mình nữa. Cũng muộn rồi, Bình về đi. Tôi vào với bố đây."

Lam không muốn nói thêm gì nữa. Cô đứng dậy toan bước về phía phòng bệnh.

"Để tôi ở đây cùng với Lam."

"Không cần đâu. Tôi hết sợ nơi này rồi."

Lam bước về phòng, vẫn thấy bố cô đang thức.

"Bố đi ngủ đi, muộn lắm rồi. Bố vừa ốm dậy, thức khuya không tốt đâu ạ."

"Bố định thức để chờ Hạ đến."

"Hạ tối nay có việc bận nên không tới được. Con quên mất không nói với bố."

"Vậy à? Thế bố đi ngủ đây. Con cũng ngủ luôn đi nhé."

Lam đỡ bố nằm xuống, cô kéo lại chiếc chăn cho ông.

Không thể ngủ được, Lam lại nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài. Cô ngồi lặng lẽ nơi hành lang vắng vẻ. Cảm giác cô độc bao trùm.

Bố Lam đã vì cô mà không truy cứu trách nhiệm kẻ làm hại mình. Vậy cô có nên vì bố mẹ, mà quên đi hạnh phúc của mình chăng? Lam vẫn luôn trăn trở, tự dày vò bản thân mình, kể từ khi cô biết được người đã hại bố ra nông nỗi này. Cô muốn im lặng giống như bố, nhưng lại không thể tha thứ cho người đó. Cô muốn giữ Hạ ở bên mình, nhưng lại có cảm giác mình giống như bản thân là kẻ tội đồ trước mặt bố mẹ. Lam mệt mỏi. Cô thực sự muốn buông tay rồi. Những cơn gió lạnh cuối đông, lùa qua cánh cửa, tạo nên những âm thanh ghê rợn, khiến người ta phải run lên, không phải vì giá rét, mà vì sợ hãi. Một nỗi sợ hãi mơ hồ.

* * *

Ngày bố Lam được ra viện, chính là niềm vui lớn nhất trong suốt quãng thời gian vừa qua của cô. Vui hơn nữa, là bố Lam cũng đã đồng ý để cô bán lại cửa hàng. Còn ông sẽ ở nhà nghỉ ngơi, khi nào khỏe hẳn sẽ đưa mẹ Lam đi du lịch để tận hưởng cuộc sống.

Lam đã tới chung cư, dọn đồ về nhà ở luôn với bố mẹ. Từ hôm gây chuyện với Hạ ở bệnh viện, Lam cũng chưa từng gặp lại cô ấy. Hạ cũng có đến bệnh viện vài lần, nhưng cô ấy tránh mặt Lam, thường đợi đến lúc cô không có ở đó, mới vào nói chuyện với bố. Lam biết là Hạ giận mình lắm, nhưng cô cũng chẳng muốn nói lời xin lỗi. Cô nghĩ, có khi như thế này lại hay. Cô cũng chẳng đủ dũng cảm mà nói lời chia tay với Hạ, nên cứ để những hiểu lầm nhỏ tích tụ thành những xung đột, mâu thuẫn lớn không thể cứu vãn được. Như vậy thì cả cô và Hạ đều sẽ dần làm quen được với nỗi đau của sự chia lìa, nó sẽ khiến cả hai bớt đi được cái cảm giác đau đớn, khi nói lời chia tay bất ngờ đến đột ngột.

"Lam này, Hạ dạo này bận lắm hả con? Bố ra viện được ba hôm rồi mà không thấy nó đến chơi."

Bố Lam đặt bát cháo xuống bàn, quay sang hỏi cô.

"Hình như cuộc thi mà cô ấy làm giám khảo đang ghi hình trực tiếp, lại còn công việc ở công ty nữa, nên chắc Hạ bận lắm."

Lam tiếp tục nói dối.

"Thế à? Bố ở viện thì ngày nào nó cũng tới, nói chuyện, pha trò làm cho bố vui, nên mấy ngày không gặp, bố thấy nhớ. Hay con gọi điện cho Hạ, bảo nó tối nay tới nhà mình ăn cơm đi."

"Để con thử xem. Nhưng con không chắc là Hạ sẽ tới đâu."

Lam lưỡng lự. Bố cô có vẻ rất quý Hạ. Ông đã quá bao dung khi mà gạt bỏ những hận thù để dành tình cảm cho cô ấy.

"Con phải qua công ty của anh Sơn có chút việc, chắc là tuần sau con sẽ bắt đầu làm việc ở đó."

"Ừ, thế chuẩn bị mà đi đi. Con sang đấy, nhớ làm việc chăm chỉ mà trả ơn người ta, nghe chưa?"

"Bố yên tâm, anh ấy đang bắt con về làm để trừ nợ đây này."

"Nợ tiền bạc còn trả được, chứ nợ ân tình, có trả suốt kiếp cũng không hết đâu con. Cái tình mà gia đình ta nợ Sơn, nó nhiều lắm."

"Dạ, con biết rồi. Thôi con đi luôn đây. Bố ở nhà, phải ăn thật nhiều vào nhé, mất công mẹ vào bếp chuẩn bị đồ ăn cả ngày. Mẹ yêu bố lắm đấy ạ."

Lam vừa đến công ty của Sơn thì gặp Bình, cả hai lại đi cùng nhau lên văn phòng của Sơn. Vừa thấy cô, Sơn đã đòi nợ ngay.

"Thế nào, hôm nay bắt đầu làm việc chứ em?"

"Em nói rồi, đầu tuần sau em mới nhận việc. Anh phải để em ăn chơi, nghỉ ngơi mấy ngày chứ. Như vậy mới có sức cày mà trả nợ.".

"Được rồi. Anh không ép nữa. Cô tới lúc nào cũng được."

"Chẳng thấy nhân viên nào đi làm mà sướng như Lam. Ngay cả đến ông chủ mà Lam cũng khiến người ta phải nể sợ thế kia à?"

"Ai dám đâu. Cậu không biết thôi, chứ tôi sợ ông chủ này đến nỗi, đang run lập cập đây này."

"Thà cô cứ đè đầu cưỡi cổ anh, anh còn thấy thoải mái. Cô run thế lại khiến anh lo đấy."

"Hai người tiếp tục nói chuyện đi, em về phòng đây ạ."

"Anh đang tính tối nay anh chị sẽ mang cháu sang chơi với ông bà. Chiều cô về sớm mà chuẩn bị cơm nước tiếp đón đi nhé."

Chờ Bình đi khỏi, Sơn mới nói tiếp.

"Anh cứ đến làm bố em lại thấy ngại. Ông đang bắt em phải sang làm trâu, làm ngựa để trả nợ cho anh đây này. Trước lúc đi tới đây, bố cũng dạy em một bài học về đạo đức rồi."

"Thật vậy à? Chú suy nghĩ nhiều quá. Anh đã bảo với chú rồi mà, anh giúp gia đình, vì anh tự xem mình như con cháu trong nhà, chứ đâu có phải vì ép cô về đây làm mà anh làm như vậy đâu."

Sơn tưởng Lam nói thật, anh hơi áy náy.

"Em đùa đấy. Em cũng đang cần công việc, may mà có anh chứa. Bố em chỉ nói là em phải làm việc chăm chỉ, chớ có chơi bời, lông bông như trước thôi."

"Làm anh cứ tưởng, thế thì anh đồng ý với lời dạy của chú."

"À, lát em qua phòng thiết kế, xem lại mấy bộ sưu tập và những mẫu thiết kế của công ty thời gian gần đây nhé. Anh giúp em gọi điện trước cho họ. Anh cho em xin luôn cả số liệu thống kê và bảng điều tra về xu hướng thời trang mà phòng marketing đã tổng hợp nữa. Em cần phải có được thông tin cụ thể từ họ, mới có thể bắt kịp được những trào lưu đang thịnh hành bây giờ."

"Được rồi, em cần gì thì cứ tới bảo với họ. Anh cũng đã yêu cầu các phòng ban phải hỗ trợ tối đa cho em rồi."

"Vậy em đi luôn đây. Hẹn tối gặp lại anh chị và các cháu."

Đúng là khi được làm công việc mình thích, thì người ta sẽ có hứng thú mà quên hết mệt mỏi. Lam ngồi một mạch trong phòng thiết kế của công ty tới 4h chiều, mà quên cả ăn trưa. Khi cái bụng phát ra âm thanh réo rắt, cô mới chịu đứng dậy đi về. Lam ghé qua chợ gần nhà, mua thêm đồ ăn để tối làm cơm đãi vợ chồng Sơn.

Về đến nhà, hai cánh cổng đã mở toang chào đón, Lam phóng xe vào luôn trong sân. Cô xách hai túi đồ ăn vào, hào hứng thông báo.

"Bố, mẹ, con mua đồ về làm cơm. Lát nữa vợ chồng anh Sơn sẽ sang ăn cùng nhà mình ạ."

Mẹ Lam ngồi thẫn thờ ở ghế, dường như bà chưa nghe thấy tiếng của Lam. Lam hơi sợ. Cô vội đặt túi đồ ăn xuống, chạy lại bên mẹ.

"Mẹ, có chuyện gì vậy? Bố con đâu rồi? Sao mẹ lại ngồi đây một mình thế này?"

"Bố con mệt, nên vào phòng nằm nghỉ rồi."

Mẹ Lam vội vàng đưa tay chấm giọt nước mắt trên khóe mi.

"Nhà mình vừa có chuyện gì sao? Túi quà kia là của ai vậy mẹ?"

Lam nhìn thấy túi quà bánh đặt trên bàn. Cô không khỏi thắc mắc.

"Đó là quà của mẹ Hạ. Bà ấy vừa tới đây."

"Bà ta đến đây làm gì? Bà ta đã nói gì với bố mẹ? Mẹ mau cho con biết đi."

"Lam à. Con và Hạ.. có thể không ở bên nhau nữa được không?"

Mẹ Lam bật khóc. Hai hàng nước mắt của bà lại chảy tràn trên gò má nhăn nheo. Bà buồn rầu, kể lại những gì mà mẹ Hạ đã nói.

"Bố con đã rất buồn. Ông ấy không chịu được những lời lẽ quá đáng của bà ta. Mẹ đã phải cầu xin bà ấy không nói nữa. Vậy mà.."

"Mẹ, con cần phải đi ra ngoài một lát."

Lam chạy ra xe, rồi lao nhanh ra ngoài đường. Từng giọt máu trong người Lam đang dần dần nóng lên. Đầu cô như bốc hỏa, khi nghĩ đến những câu nói cay nghiệt của bà Linh với bố mẹ mình, qua lời kể của mẹ.

"Tôi mong ông bà còn lại chút lòng tự trọng mà đưa cô con gái bệnh hoạn của mình về mà dạy dỗ, đừng để nó tới làm phiền con gái tôi nữa. Ông bà đã sinh ra nó, tại sao lại không biết nuôi nấng, bảo ban để nó trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn? Ông bà đã quá vô trách nhiệm khi để con mình có xu hướng giới tính lệch lạc như vậy. Nếu tôi là ông bà, tôi sẽ rất xấu hổ, không dám đối diện với xã hội, với người thân và bạn bè khi có một đứa con khác người như vậy. Hy vọng ông bà có liêm sỉ mà nhắc nhở nó, tránh xa con Hạ nhà tôi ra. Con gái tôi không phải là đứa bị bệnh đồng tính, bảo nó đừng có cố tình dụ dỗ nữa. Con gái tôi cần một người đàn ông, đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho nó, chứ không phải là ở bên một đứa con gái không ra gì như con của ông bà. Là chỗ quen biết, tôi muốn đến để nói với ông bà trước, nếu như con Lam mà vẫn cố tình, tôi sẽ có biện pháp mạnh tay hơn. Nhân đây, tôi cũng xin biếu ông nhà, chút quà hỏi thăm ông đã tai qua nạn khỏi."

Dù mẹ Lam đã nhún nhường, nhẹ nhàng xin bà ta đừng có làm cho bố cô phải xúc động mạnh vì ông mới ốm dậy, vậy mà, có vẻ như bà ta lấy đó để làm cái cớ mà tiếp tục nhiếc móc, xỉa xói gia đình cô. Nghe mẹ nói, bố cô đã rất shock, chưa bao giờ bà thấy ông thất vọng nhiều đến vậy. Là một người đàn ông, đã từng lặn lội bao nhiêu năm trên thương trường, mà ông cũng không thể chịu đựng nổi những gì vừa nghe. Ông đã cúi xuống, thay mặt cô mà xin lỗi bà ta. Ông nhận hết trách nhiệm về mình. Những sai lầm mà cô gây ra, giờ đây lại đổ lên vai bố. Lam thấy uất ức, nghẹn ngào, trái tim cô đang kêu gào thảm thiết.

Cổng nhà Hạ không khóa. Lam cũng chẳng thèm bấm chuông. Cô dựng xe ở ngoài rồi tự đi vào. Dường như bà Linh biết trước được việc Lam sẽ đến. Bà ta thản nhiên, đứng trước cửa nhà mà dõng dạc.

"Bố mẹ cô bảo cô tới đây để xin lỗi tôi phải không?"

"Tôi không có lỗi gì mà phải xin lỗi bà, tôi tới đây là mang cái này đến trả lại."

Lam cầm túi quà, vứt mạnh xuống đất. Mặt cô đỏ bừng vì giận giữ.

"Đồ mất dạy. Bố mẹ cô không biết dạy con cái à?"

"Bà im ngay. Tôi không cho phép bà xúc phạm bố mẹ tôi một lần nữa. Bà cứ thử nói một câu nữa xem."

Lam chỉ thẳng tay vào mặt bà Linh. Từ nhỏ tới giờ, Lam chưa hề vô lễ với ai, và cũng chẳng bao giờ gây xích mích, cãi nhau, nhưng hôm nay, cô không thể kiềm chế được bản thân nữa rồi.

"Mày định làm gì tao?"

"Tôi có thể làm tất cả những điều điên rồ nhất với kẻ đã làm hại gia đình mình. Tôi đã từng tha thứ một lần cho bà rồi, nhưng không bao giờ có lần thứ hai đâu. Bà đừng cố gây sự với tôi."

"Ranh con. Tao làm gì mà cần mày tha thứ?"

"Bà bị mất trí nhớ, hay cố tình quên thế? Chuyện bà mới gây ra cho bố tôi, mà giờ đã phủi tay nhanh thế sao?"

"Tao gây ra chuyện gì? Mày đừng có ngậm máu phun người."

"Nói cho bà biết, tôi đã có đủ bằng chứng trong tay, chứng minh bà chính là người đã khiến bố tôi phải chấp nhận lô hàng giả mạo đó. Vì tôi nghĩ, dù sao bà cũng là mẹ của Hạ, nên tôi đã cố gắng bỏ qua, vậy mà.. Bà cũng đã và đang làm mẹ, tại sao bà lại có thể làm điều độc ác đó? Tại sao bà lại muốn gây tổn thương cho bố mẹ tôi?"

Mắt Lam hằn lên những tia lửa.

"Mày biết rồi thì sao chứ? Mày không thể làm gì tao. Tao đã cảnh cáo mày từ trước, là đừng có lại gần con Hạ, vậy mà mày đâu có nghe. Đó chỉ là sự trừng phạt nhẹ nhàng tới gia đình mày thôi. Nếu mày còn tiếp tục, tao sẽ không tha."

"Tôi thấy tội cho chồng bà, vì đã lấy phải người phụ nữ độc ác. Thấy thương cho Hạ vì có một người mẹ xấu xa. Tôi sẽ không để bà làm hại tới bố mẹ mình một lần nữa đâu."

"Mày, đồ.." Bà Linh đang tức giận đến nỗi không thốt ra lời, nhưng đột nhiên lại bất ngờ chuyển giọng: "Con nói con ghét bác, con căm thù bác, chỉ vì bác chưa đồng ý cho con với Hạ đến với nhau sao? Bác là mẹ, làm sao mà có thể chấp nhận điều đó ngay được? Vì không được bên Hạ, mà con nỡ đến đây đe dọa bác, làm tổn thương, xúc phạm bác. Bác xin lỗi, xin lỗi con được chưa? Con đừng vì bác mà làm cho Hạ đau khổ, bác không thể chịu đựng được khi thấy nó khóc lóc, suy sụp đâu. Nếu con muốn, bác có thể quỳ xuống mà cầu xin."

Bà Linh giả bộ đau đớn, nhưng đôi mắt thì nhìn phía sau lưng của Lam, chờ đợi phản ứng của người vừa xuất hiện – con gái bà.

"Bà điên sao? Bà định đóng kịch cho ai xem vậy?" Lam tròn mắt ngạc nhiên trước trình độ diễn xuất của bà Linh: "Bà đúng là một kẻ ghê gớm và giả tạo nhất mà tôi từng biết, tôi.."

"Bốp.."

Lam chưa kịp nói hết câu, thì vai cô bị xoay mạnh lại. Không phải một, mà là hai cái tát nảy lửa, giáng xuống mặt cô. Lam choáng váng, sa xầm mặt mũi. Trước mắt cô, Hạ đang giận giữ. Đôi mắt cô ấy long lanh, ngấn lệ.

"Lam quá đáng vừa thôi. Đó cũng là mẹ của mình mà. Nếu Lam không biết tôn trọng người đã sinh ra mình thì chúng ta chia tay đi. Đừng có tới đây mà xúc phạm tới gia đình tôi. Tôi thật bất hạnh, và sai lầm khi trao tình cảm cho Lam mà. Lam cư xử như một kẻ thiếu giáo dục, một tên du côn ngoài đường vậy."

Lòng bàn tay Hạ vẫn còn đau rát.

Bà Linh khẽ nhếch mép. Cuối cùng thì bà cũng được toại nguyện. Trong cảnh Lam đang sững sờ đứng nhìn Hạ mà không nói được câu gì, bà cảm thấy sung sướng vô cùng.

"Hạ, sao con lại mạnh tay thế? Cũng tại mẹ, tại mẹ vẫn chưa hiểu được hết tình cảm sâu sắc mà hai đứa dành cho nhau, nên mẹ mới ngăn cản. Bây giờ thì mẹ đã hiểu các con rồi, mẹ sẽ đồng ý cho hai đứa đến với nhau. Con cứ để Lam trách mẹ đi, mẹ chịu được mà. Chỉ cần nhìn con được hạnh phúc là mẹ đã vui lắm rồi. Lam à, một lần nữa, bác xin lỗi con. Con bỏ qua cho bác, mà quay trở lại với Hạ đi nhé."

"Mẹ. Mẹ không phải cầu xin con người này. Con và cô ta kể từ ngày hôm nay coi như chưa quen biết. Mẹ không phải vì con mà hạ mình xuống đâu. Cô ta không còn xứng với con nữa rồi."



Hạ khóc nấc lên, cô chạy lại ôm chặt lấy mẹ.

"Ha ha ha.."

Lam bật cười thật to. Cô mở to đôi mắt ngấn lệ mà nhìn mẹ con Hạ. Ngỡ ngàng trước sự giả tạo của mẹ Hạ bao nhiêu thì Lam lại sửng sốt trước những gì mà Hạ vừa thốt lên gấp ngàn lần như thế. Lời nói của Lam nghẹn lại, hay đúng hơn là cô không thể, không thể nói được gì nữa. Lam chỉ cười, một tràng cười khô khốc. Lạnh lùng. Không một chút cảm xúc. Nó như thể làm vỡ tan được lớp kính dày dặc. Tiếng cười của Lam vẫn còn vang vọng lại, khi cô đã lên xe, phóng đi một quãng thật xa.

Lam như kẻ mất hồn. Trống rỗng. Đơn độc. Đau đớn. Và mất hết cảm xúc. Cô mở cổng, nặng nề dắt theo chiếc xe vào.

"Đi đâu mà giờ này mới về? Em vào ăn cơm đi, cả nhà vừa ăn rồi. Tối nay chú hơi mệt, nên ăn ít lắm."

Thấy Lam về, Sơn vội chạy ra giúp. Anh ân cần.

"Em biết rồi ạ. Xin lỗi anh chị, biết anh chị tới mà em không ở nhà được."

Lam thất thểu, lê từng bước chân vào trong nhà. Cô chào mẹ và vợ Sơn, rồi ngồi xuống ghế.

"Em ăn cơm đi, muộn rồi. Chú đang chơi với hai cháu trong phòng."

Chị Hương nhắc nhở.

"Lát nữa em sẽ ăn. Giờ em không thể nuốt nổi."

Lam gục mặt vào lòng bàn tay, chán chường.

Mẹ Lam không nói gì. Bà chỉ nhìn con gái với ánh mắt thương cảm. Bà biết, Lam đang khổ tâm rất nhiều. Con gái bà đã phải chịu áp lực từ nhiều phía, nó đang phải chấp nhận từ bỏ những thứ quan trọng nhất cuộc đời.

"Nếu chưa muốn ăn thì ra ngoài nói chuyện với anh một lúc."

Sơn đứng lên kéo Lam ra ngoài sân. Cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây lan già. Sơn lên tiếng trước.

"Khi nãy, anh có nghe cô nói qua. Vậy ra, người làm hại chú lại là mẹ của bạn em sao? Đó là lý do, mà cả chú và em đều muốn bỏ qua cho bà ta?"

"Vâng. Tất cả đều là tại em. Nếu như em không quen Hạ thì có lẽ, bố mẹ em sẽ không phải khổ sở thế này."

Lam lại khóc. Cô cảm thấy hối hận vô cùng.

"Thế còn người đàn ông kia?"

"Anh ta là Phạm Nhật Minh - Tổng giám đốc của một công ty truyền thông có tiếng. Là con rể tương lai của bà Linh."

"Nhưng anh thắc mắc, tại sao bà ta lại có thể dễ dàng qua mắt được hải quan, lấy được giấy chứng nhận kiểm tra chất lượng hàng hóa, đơn hàng, và giấy tờ xuất nhập khẩu như thế được? Có vẻ như bà ta quen biết rất nhiều."

"Chồng bà ta đã từng là cán bộ cấp cao trong ngành công thương. Bà ấy cũng từng kinh doanh, và có mối quan hệ rất rộng với các quan chức. Em không thấy bất ngờ khi bà ta có được những giấy tờ trông như hợp pháp ấy. Bà ta có thừa khả năng mà. Em chỉ thấy shock, khi biết được bà ta dùng cách này để dạy cho em một bài học."

"Tại sao bà ta lại làm thế với em? Em và con bà ta là bạn thân với nhau cơ mà? Hay là em đã làm gì có lỗi với cô ấy?"

Lam im lặng một hồi. Cô phân vân, không biết có nên nói tất cả sự thật cho Sơn biết không. Cô coi Sơn như người anh trai thân thiết, vẫn biết rằng, Sơn cũng yêu quý cô và coi bố mẹ cô như người thân trong nhà, nhưng chỉ sợ rằng, khi nói ra, anh cũng chẳng thể chấp nhận. Lam ngồi bất động, chìm trong cái mớ bòng bong.

"Nếu em không nói thì thôi, anh không ép. Nhưng theo anh, nếu có thể được, thì em cũng đừng qua lại với cô bạn đó nữa. Cô chú buồn lắm. Anh nhận thấy sự thất vọng trên khuôn mặt họ. Anh biết, từ trước đến nay, em luôn là đứa hiểu chuyện, em chắc chắn sẽ không làm hại tới ai, nhưng nếu vì vô tình, mà em làm tổn thương đến người khác, nhất là người trong nhà, thì liệu có nên không?"

"Đó là người yêu em."

"Ai cơ? Cái tên Tổng giám đốc gì đó hả?"

"Không. Là Hạ, con gái bà Linh."

"Cô.."

Sơn như chết chân tại chỗ, miệng anh cứng lại.

"Em và Hạ yêu nhau được năm năm rồi. Trước đây cô ấy đi du học, nên anh không biết. Cô ấy mới về nước được gần một năm, em cũng chưa có cơ hội để giới thiệu với anh nữa." Lam giải thích: "Bà Linh, mẹ của Hạ mới phát hiện ra chuyện của chúng em. Bà ấy đã ra sức ngăn cản. Nhưng vì em quá yêu Hạ, nên cố gắng thuyết phục bà ấy, cho phép hai đứa được đến với nhau. Bà Linh không thể làm gì, nên đã cảnh cáo em vài lần, rồi bắt tay với Nhật Minh, mà hại bố em, với ý định sẽ khiến em phải rời xa con gái bà ta."

Sơn vẫn chưa khỏi bàng hoàng, trước những gì anh vừa nghe thấy từ miệng Lam. Anh không phải là người quá khắt khe và định kiến về giới tính, nhưng quả thật, anh không nghĩ rằng, cô em gái của mình lại là người thuộc giới tính thứ ba. Phải rất lâu, sau khi Lam kết thúc câu chuyện, Sơn mới thốt lên lời.

"Em yêu một cô gái thật ư? Em biết được mình như vậy từ bao giờ?"

"Em cũng không biết nữa. Khi em vào đại học, sau lần tình cờ va chạm với Hạ, chúng em trở thành bạn thân. Hai năm sau, cô ấy và gia đình sang Pháp thì chúng em mới nhận ra tình cảm của nhau."

"Vậy cô chú vẫn chưa biết chuyện, cho tới ngày hôm nay?"

Lam gật đầu. Cô biết là bố mẹ mình đã thất vọng lắm. Ông bà luôn mong cô sớm lấy chồng, để có cháu cho ông bà bế, vậy mà..

"Anh tôn trọng con người em, dù giới tính của em có thế nào đi chăng nữa. Nhưng liệu cô chú có chấp nhận được sự thật này không? Em cần phải nói chuyện và giải thích với cô chú đi. Còn chuyện của hai người kia, anh sẽ can thiệp. Bất cứ ai đụng tới người nhà của anh, dù kẻ đó có thân thế ra làm sao, anh cũng bắt chúng trả giá."

"Chuyện đó cứ để em tự giải quyết. Anh đừng can thiệp. Vì biết bà Linh là mẹ của Hạ, nên bố em đã quá tin tưởng vào bà ta, và cũng vì bà ta là mẹ của đứa bạn thân nhất của con gái mình, mà bố em lại tha thứ cho những gì mà bà ấy gây ra. Tất cả đều là lỗi của em."

Tâm tư Lam chồng chất.

"Thật đúng là.." Sơn thở dài: "Thôi, em vào ăn cơm, rồi nói chuyện với cô chú đi. Anh chị cũng về luôn đây. Nếu bọn họ còn gây ra chuyện gì nữa, thì nhớ báo cho anh biết."

"Vâng, em biết rồi."

Sau khi tiễn gia đình Sơn về, Lam cũng chẳng còn tâm trạng mà nuốt nổi miếng cơm nữa. Cô rón rén bước vào phòng bố mẹ. Bố Lam buồn bã ngồi dựa vào tường. Mẹ cô ngồi bên cạnh, trên tay cầm theo cốc sữa nóng. Lam kéo chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường với bố mẹ. Cô cúi gầm mặt, giống như đứa trẻ khi nhận ra được lỗi lầm của mình.

"Bố, mẹ. Con xin lỗi. Tại con mà bố mẹ bị người ta chê cười. Tại con mà bố gặp nạn. Cũng tại con mà thời gian qua gia đình mình gặp khó khăn. Con.."

Những giọt nước mắt tuôn rơi, ướt cả bàn tay. Lam nghẹn lời.

"Con đừng khóc nữa. Bố mẹ không trách con đâu."

Mẹ Lam khẽ vuốt mái tóc cô an ủi.

"Nhưng con là đứa chẳng ra gì, con không giống như các cô gái khác. Con.. con.."

"Sao lại không ra gì? Con giỏi giang, có tài, biết giúp đỡ người khác, được nhiều người yêu mến và hơn hết con là con gái của bố mẹ." Bố Lam lúc này mới lên tiếng: "Còn chuyện về giới tính của con, bố mẹ đã biết từ lâu rồi. Bố mẹ không bất ngờ khi mẹ của Hạ tới đây để nói điều đó về con, chỉ là, bố mẹ hơi buồn, vì những định kiến của bà ấy với gia đình ta."

"Bố.. vừa nói là.."

Mẹ Lam gật đầu, đồng ý với những gì mà chồng vừa nói:

"Bố mẹ đã nghi ngờ từ khi con học cấp 3. Con còn nhớ, có một thời gian, cuối tuần nào cô Khanh, bạn của mẹ cũng tới nhà mình nói chuyện với con, rồi cô ấy còn rủ con đi chơi, sang nhà cô ấy ăn uống không?"

"Dạ, con có nhớ. Nhưng hình như chuyện đó cũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, từ đó con cũng không gặp cô ấy nữa mà. Nhưng sao mẹ lại nhắc chuyện đó."

Lam lau nước mắt. Cô ngẩng mặt lên lắng nghe câu chuyện mà bố mẹ đang kể.

"Bố mẹ biết rằng, từ khi em con mất, con đã luôn tự đổ lỗi cho mình. Con cố gắng học tập thật tốt, làm mọi việc mà một đứa con trai có thể làm để giúp gia đình. Con cố làm cho bản thân mình trở lên mạnh mẽ, con muốn thay em làm chỗ dựa cho cả gia đình. Bố mẹ biết điều đấy, nhưng cứ nghĩ đó chỉ là vấn đề về tâm lý tình cảm, và cho rằng sau này khi con trưởng thành, có bạn trai con sẽ như những cô gái khác. Đến khi con học cấp 3, bố mẹ để ý đến các bạn cùng trang lứa với con, luôn biết làm đẹp, điệu đà, rồi chúng cũng có tình cảm với những đứa con trai học cùng lớp, cùng trường, còn con thì vẫn không có thay đổi gì so với trước. Thi thoảng, mẹ cũng thấy có một vài cậu con trai đứng ngoài cổng, tặng quà gì đó cho con, nhưng đều bị con từ chối. Bố mẹ bắt đầu thấy lo, nên mới tìm đến bác sĩ Khanh, một chuyên gia tâm lý, đến để nói chuyện với con. Bố mẹ sợ con sẽ buồn, nếu biết được, nên mới nói rằng đó là bạn của mẹ. Sau một thời gian tiếp xúc với con, bác sĩ Khanh có nói rằng, tình trạng của con chưa thể kết luận được gì, có thể là do những tác động tâm lý từ nhỏ, nên con mới có những suy nghĩ và xu hướng tình cảm như vậy. Tuy nhiên, cô ấy cũng không loại trừ khả năng, con có thể sẽ có tình cảm với người cùng giới. Cô ấy nói rằng, con đang ở giai đoạn phát triển tâm sinh lý, nếu được quan tâm và định hướng đúng đắn thì con vẫn có thể phát triển bình thường giống như các bạn gái khác. Bố mẹ đã nhờ cô ấy giúp đỡ con một thời gian, nhưng bất ngờ cô ấy lại được cử sang nước ngoài tu nghiệp, còn bố mẹ thì do quá bận bịu trong việc làm ăn, nên cũng không chú ý và quan tâm nhiều đến chuyện đó nữa. Đó là lỗi của bố mẹ, nếu bố mẹ biết sớm có ngày như hôm nay thì.."

Bố Lam ngừng lại, ông đưa tay lên chấm những giọt nước mắt.

"Cô Khanh cũng tiết lộ với mẹ chuyện con đã từng có cảm tình với một cậu bạn học cùng lớp. Cô ấy nói rằng đây có thể là dấu hiệu tốt." Mẹ Lam tiếp lời. "Theo như cô ấy nói, thì bản năng của con không có gì khác biệt so với một người con gái, nhưng do tác động tâm lý và tình cảm từ nhỏ, nên con luôn muốn trở thành một đứa con trai, điều đó đã hình thành và ăn sâu vào tiềm thức của con. Con vẫn có thể có tình yêu với người khác giới, đó là điều mà cô Khanh luôn nói với mẹ."

"Thì ra là vậy?"

Lam lặng người. Chỉ có chuyện mẹ nhờ vị bác sĩ tâm lý kia đến nói chuyện với mình là cô không biết thôi, chứ kiến thức về giới tính của bản thân thì sao cô lại không hiểu chứ. Lam đâu có phải là kẻ thiếu hiểu biết. Cô cũng biết rằng, bản thân mình đã từng cảm nắng một vài chàng trai trước khi gặp Hạ. Nếu như không có Hạ, thì có lẽ, giờ này cô đang tay trong tay hay là có một tổ ấm hạnh phúc với một người đàn ông nào đó. Nhưng từ khi gặp Hạ và biết được tình cảm mà Hạ dành cho mình, cô đã đưa ra quyết định, lựa chọn Hạ là người cô yêu, và chỉ có Hạ mà thôi. Cô chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn này. Ngay cả đến thời điểm hiện tại, khi mà cô đang đau đớn vì cái tát của Hạ cùng với lời nói chia tay của cô ấy, Lam vẫn nghĩ rằng, mình đã có quyết định đúng cho giới tính của bản thân. Dù Hạ và cô không thể bước tiếp cùng nhau, thì với Lam, sẽ chỉ có một mình Hạ bước được vào trái tim của cô.

"Bố mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con, dù đó là Hạ hay bất cứ ai. Chỉ cần thấy con hạnh phúc là bố mẹ vui rồi. Con đừng vì những gì mà mẹ Hạ gây ra cho chúng ta mà chia tay nó. Bố biết rằng, Hạ nó cũng rất yêu con. Cuộc sống mà, dù là tình yêu khác giới hay đồng giới, để tìm được một người yêu mình chân thành, khó lắm con ạ. Bố mong con sẽ biết trân trọng những điều tốt đẹp đang ở bên mình."

"Con hiểu rồi."

"Mà ban nãy con đi sang nhà Hạ sao? Con có làm gì quá đáng không vậy? Dù sao thì bà ấy cũng là người lớn tuổi, lại là mẹ của Hạ nữa. Con đừng để chuyện đó ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa. Cái gì cũng có thể giải quyết được mà."

Bố Lam vẫn nhẹ nhàng.

"Bà ta có thể xúc phạm, hạ nhục con, con đều có thể cho qua, nhưng khi mà bà ta đã tới đây, gây ảnh hưởng tới bố mẹ, thì dù đó là ai, con cũng không thể tha thứ được. Với Hạ cũng vậy, bố mẹ cô ấy luôn là nhất, thì bố mẹ của con cũng không ai có thể sánh được. Con tự biết mình phải làm gì mà bố."

"Con đừng lý trí quá. Đôi khi cũng phải để con tim nó điều khiển cảm xúc chứ."

Mẹ Lam nhắc nhở.

"Bố mẹ đi nghỉ đi, muộn lắm rồi. Con cũng xin phép lên phòng đây."

Lam không muốn nói thêm nữa. Cô chào bố mẹ rồi đứng dậy, vội bước đi.